Devil may cry 3 mission 14
Devil May Cry
2012.04.16 22:01 terrSC Devil May Cry
Where we celebrate the Devil May Cry series...
2019.12.16 07:01 Hexatomb Devil May Cry Mobile - Pinnacle of Combat
It is confirmed that Devil May Cry Mobile will launch its final test in China on March 25th at 11 am (GMT+8). The story takes place between Devil May Cry 1 and Devil May Cry 3. Players will be able to play as the characters from Devil May Cry 3 and fight against the boss. New plots are also added to the game.
2012.09.07 04:25 NJSStout The Hypest Subreddit on the Internet
A place where fans of the content that Matt, Pat, and Woolie provide come to talk about their content and anything revolving around that.
2023.06.04 05:32 slavkeranov Purple spots in the camera app of iPhone 14 Plus
| Hello there, I need advice from someone who has had a similar problem to mine. The story is short and simple: I bought an iPhone 14 Plus around 3 weeks ago, second hand. The phone was in perfect condition with no scratches or cracks and came with a warranty and documents from the carrier. The purchase was made on 09.12.22 from the previous owner. Last night, I went to a club with this phone and didn't take any pictures or videos. However, I made a mistake and left the phone on the table with the screen facing down. The next morning, I noticed purple dots everywhere in the camera app. I believe that the artificial lights in the club may have damaged both the wide and ultra-wide camera sensors, as the dots are the same on both. Here are two important questions: 1. Will Apple cover the repair under warranty, or do I need to pay for a new camera module? 2. Does Apple care that I'm giving the phone not the person who bought it from the carrier? The deal was made through the Facebook marketplace. submitted by slavkeranov to iphonehelp [link] [comments] |
2023.06.04 05:31 EggyOmelette NAHHH LES GOOOO
2023.06.04 05:24 TheHeraId May 2023 Champion Creation Contest - Group Stage Voting
May 2023 Champion Creation Contest - Voting - Group Stage
__________________________________________________________________________________
Hello creators and visitors!
It's me The Herald again! I was trying to wait for Briangless to return before posting this since I was trying to avoid this getting buried since I can't pin or unpin posts, but here we are!
Thank you all for participating in this month's contest! Because we have seven submissions the voting stage of groups will be a little odd. There will be 4 groups of three pools, with each concept being within two pools.
Voting will have to be done a different way then normal this month:
- Voting blocks have been made into groups of three, with the exception of Group 1 with four.
- You can only vote for each concept once.
Below, I will have links to the concepts!
_____________________________________________________________________________
The Concepts
__________________________________________________________________________________
In no particular order:
Zhonya, the Time Thief Lexi the Future Traveler Sjalk, Shield of the North Zalira, The Harmonic Hunter Axamuk, Corrupted Mage King Hadrian, the Penitent Cade; Tyrant of the Rails Thank to all of you who submitted a concept!
_____________________________________________________________________________
Voting Groups
__________________________________________________________________________________
For Mobile Users: There are Four Groups of Up to Four Champions Each, Please Remember to Scroll
Voting Reminder: You can only vote for your own concept if you have commented on at least 3 other concepts. If this applies to you make sure to add which concepts you commented on in your voting post.
Please remember: you can only vote for each concept once.
Group 1 | Group 2 | Group 3 | Group 4 |
Zhonya, the Time Thief | Lexi, The Future Traveler | Sjalk, Shield of the North | Zalira, the Harmonic Hunter |
Hadrian, the Penitent | Axamuk, Corrupted Mage King | Cade, Tyrant of the Rails | Cade, Tyrant of the Rails |
Sjalk, Shield of the North | Zhonya, the Time Thief | Axamuk, Corrupted Mage King | Lexi, the Future Traveller |
Zalira, the Harmonic Hunter | N/A | N/A | N/A |
_____________________________________________________________________________
Schedule
__________________________________________________________________________________
6/3-6/8: Voting Group Stage
6/9-6/14: Voting Final Stage
6/15: Winner Announced
I am going to wait until the final stages of voting to post the next contest, in the hopes that Briangless will be able to get a flair made for it! _____________________________________________________________________________
Final Notes - If I missed anything, let me know as soon as possible!
- Feel free to ask any questions!
- How do you guys feel about this set up for voting?
submitted by
TheHeraId to
LoLChampConcepts [link] [comments]
2023.06.04 05:23 T-NNguyen Phan Chu Trinh và cuộc đời cách mạng ( 1872-1926 )
Nguyễn Quý Đại
Những nét về cuộc đời cách mạng Phan Chu Trinh sinh tháng 8 năm 1872 (nhâm thân) tại làng Tây-Lộc phủ Tam-Kỳ Quảng Nam, tự Tử Cán hiệu là Tây Hồ, biệt hiệu Hy Mã.
Xuất thân gia đình có danh tiếng tại Tiên-Phước, thân phụ Phan Chu Trinh cụ Phan văn Bình làm quan chức Quản Cơ Sơn Phòng (chức quan võ trong coi biên giới các vùng núi) thân mẫu bà Lê thị Trung (Chung ?) con gái nhà vọng tộc ở làng Phú Lâm thông chữ hán. Phan Chu Trinh là con trai út, thi đỗ cử nhân năm 1900, Phó bảng 1901 đến năm 1902 được hậu bổ ở Huế làm quan. Phan Chu Trinh lập gia đình năm 1896 lúc 25 tuổi vợ là Lê Thị Tỵ (1877-1914) lúc bà 19 tuổi người làng An Sơn, Tiên Phước.
Bối cảnh lịch sử Quân Pháp chiếm 6 tỉnh Nam Việt ngày 05.07.1885. Tướng De Courcy đem đại quân đánh úp Kinh thành Huế,Tôn Thất Thuyết (1835-1913) xa giá vua Hàm Nghi (1872-1943) ra khỏi Kinh thành. Các đạo quân De Courcy chỉ huy vẫn đuổi theo truy lùng. Tôn Thất Thuyết phải đưa vua chạy đến Tân Sở (QuảngTrị) thảo hịch Cần Vương được các sĩ phu khắp nơi hưởng ứng lời kêu gọi, nổi lên chống Pháp, bấy giờ cụ Phan Văn Bình hưu trí, nhưng hưởng ứng Phong trào Cần Vương làm chuyển vận sứ ở đồn A-Bá Tiên Phước và lập đồn điền để trồng hoa màu tiếp tế cho đội quân Cần Vương.
Quê nhà bị giặc đốt cháy, gia đình phải tản cư đến chiến khu của thân phụ. Trong thời gian nầy được học võ thông thạo với hy vọng để nối nghiệp cha cứu nước. Phong trào Cần Vương (Nghĩa Hội Quảng Nam tháng 7-1885 đến tháng 8-1887) do ông Nguyễn Duy Hiệu (1847-1887) và Trần Văn Dư (1839-1885) lãnh đạo
Tổng trú sứ Bihourd đề nghị với Đồng Khánh sai Nguyễn Thân đánh dẹp Phong trào Nghĩa Hội Quảng Nam. Nguyễn Thân đánh Tam Kỳ và phá nhiều căn cứ quân Cần Vương. Nguyễn Duy Hiệu vốn người nóng tánh không kiểm nhận tin tức ? nghi ngờ Phan Văn Bình (?- 1887) theo Pháp, ra lệnh cho nghĩa binh bất ngờ giết Phan Văn Bình và người con nuôi Phan Vò vào ngày 15.06.1886 tại cầu Mỹ Lý
Nguyễn Thân tiếp tục truy lùng quân Cần Vương, bắt gia đình Nguyễn Duy Hiệu tại thượng nguyên Phước Sơn làm con tin, yêu cầu ông ra đầu hàng vì lòng hiếu thương mẹ già và gia đình. Ông phải về với triều đình (Đồng Khánh) lãnh bản án tử hình
Đồng Khánh lên ngôi 14-9-1885 làm vua bù nhìn. Triều đình có số quan lại muốn yên thân cúi đầu tuân theo lệnh của bọn thực dân, xã hội và triều đình bị phân hoá trầm trọng chia làm hai phe. Phe theo kháng chiến cứu quốc, phe còn lại hàng giặc để thừa hưởng, vinh thân phì gia
Cuộc kháng chiến của vua Hàm Nghi thất bại, các tên thổ phỉ Lê Quang Ngọc, và Nguyễn Đình Thìn chỉ điểm cho Pháp. Đêm 01.11.1888 bắt vua Hàm Nghì giao cho Đại úy Boulanger vào ngày 04.11.1888, đến trung tuần tháng 8 năm 1889 đưa sang Bắc Phi lưu đày.
Các phong trào Văn Thân, Cần Vương bị dẹp tan. Trong giai đoạn ngắn với chính quyền thực dân được xem như ổn định, nhưng không dập tắt được lòng yêu nước của toàn dân Việt Nam. Nhất là thế hệ trẻ từ năm 1930 của Việt Nam Quốc Dân Đảng và tiếp tục chống thực dân cho đến ngày dành lại được độc lập.
Các tay sai đắc lực như Nguyễn Thân (1840-1914), Hoàng Trọng Phu, Hoàng Cao Khải (1850-1933), Lê Hoan, Nguyễn Trọng Hợp (1834-1902), Phạm Ngọc Quát v.v. lịch sử phê phán, người đời nguyền rủa. Các tên phản quốc Ngọc và Thìn đều bị nghĩa quân Phan Đình Phùng (1844-1895) giết để làm gương cho hậu thế
Quân Pháp chiếm thành Hà Nội, Tổng đốc Hoàng Diệu (1828-1880) hy sinh. Từ năm 1882 các phong trào chống Pháp cùng những người yêu nước đều gục ngã trước súng đạn, tử hình dưới lưỡi đao oan nghiệt. Hoàn cảnh xã hội làm thay đổi tư tưởng đấu tranh của Phan Chu Trinh lúc trưởng thành
Sau cơn quốc biến và gia biến, Phan Chu Trinh từ giã chiến khu (Cần vương) về quê sống với anh Phan Văn Cừ, xây dựng lại nhà cửa bị giặc đốt cháy. Phan Chu Trinh lúc 6 tuổi mồ côi mẹ, thân phụ bị giết lúc 16 tuổi, nhưng được người anh gởi đến thụ giáo với cụ đốc học Trần Đinh Phong (Mã Sơn) năm 1889 đến trường tại làng Thanh Chiêm quận Điện Bàn, cách Hội An và Đà Nẳng có nhiều cơ hội về hai nơi trên mua sách vở, tiếp xúc với nền văn minh Phố hội và nổi tiếng học giỏi thông minh. Năm 1902 đậu Phó bảng bổ làm quan ở Huế, người anh cả mất Phan Chu Trinh về để tang, ở nhà dạy học đến năm Quý mão 1903 lại được bổ Thừa-biện bộ lễ.
Kinh đô Huế là Trung tâm văn hoá, Phan Chu Trinh tiếp xúc nhiều giới trí thức tân học như Đào Nguyên Phổ (1861-1907), Thân Trọng Huề (1869-1925) Phan Bội Châu (1867-1940). Đọc sách tiếp thu nhiều tư tưởng mới, tàu bè ngoại quốc đến Đà Nẳng bán sách cho sĩ phu Việt Nam. Từ đó Phan Chu Trinh tiếp thu ý thức thế hệ mới, cái nhìn về tư tưởng dân quyền và dân chủ.
Theo nhà văn Trần Gia Phụng có thể Phan Chu Trinh đọc qua các tác phẩm :
- “Trung quốc chiến kỷ ” chiến tranh Trung Hoa Nhật Bản (1894-1895)
- “Phổ Pháp chiến kỷ” chiến tranh Đức Pháp (1870-1871)
- “Dinh hoàn chí lược” sơ lược về địa lý thế giới
- “Trung quốc hồn, Nhật Bản duy tân sử
- ” Tân Văn, Dân Tùng Báo do Lương Khải Siêu chủ trương.
- “Mậu Tuất chính biến”, cuộc chính biến năm Mậu ngọ 1898 thời vua Quan Tự
Lúc ấy sách Tân thư, của Khang Hữu Vi, (K’ang Yu Wei 1858-1927) Lương Khải Siêu (Liang Ch’i Ch’ao 1837-1929) và sách của các tác giả : Montesquieu(1689-1755), Rousseu (1712-1778), Voltaire (1694-1778) được dịch sang tiếng Trung Hoa (vì thời bấy giờ giới trí thức Việt Nam học Hán văn) (1)
Nhà văn Nguyễn Văn Xuân cho rằng :
"Phan Chu Trinh ảnh hưởng sâu rộng tư tưởng Duy Tân của tác giả Nguyễn Lộ Trạch với “Thiên Hạ Đại Thế Luận” (2)
Phong Trào Duy Tân Cuối năm 1904 Phan Chu Trinh từ quan, rời Huế không muốn làm việc trong cảnh nô lệ. Triều đình có Vua nhưng chỉ để thi hành mệnh lệnh của chính phủ bảo hộ mà thôi, chứ không có quyền hành gì cả
Phan Chu Trinh cùng hai người bạn thân là Huỳnh Thúc Kháng và Trần Quý Cáp, không làm quan để vinh thân phì gia chọn con đường đấu tranh nhiều chông gai, dấn thân hoạt động trong Phong Trào Duy Tân tại Quảng Nam.
Phong trào Duy Tân chủ trương bất bạo động, công khai hoạt động nhằm khai hoá dân tộc, cải cách trên mọi lãnh vực, khuyến khích giáo dục bỏ lối học từ chương, truyền bá canh tân mở mang công thương nghiệp, chấn hưng công nghệ, bỏ mê tín dị đoan, kêu goị cắt tóc ngắn, cắt móng tay, phát động phong trào học Quốc ngữ
Phong Trào Duy Tân chống lại lối học từ chương, trong lúc triều đình Huế vẫn duy trì lối học thi phú, qua các loại sách như “Tứ Thư Đại học, Trung dung, Luận ngữ, Mạnh Tử” và Ngũ kinh. Cho đến năm 1913 Triều đình bắt đầu cải cách, năm 1917 khóa thi Hương cuối cùng chấm dứt chương trình học cổ điển !!
Trong lúc Tây Phương họ học toán, phát triển văn-minh, khoa-học, kỹ-thuật tiến bộ, người ta dùng kỹ nghệ nặng như đóng tàu, đúc súng..đem lại đời sống phồn thịnh .Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng, Trần Quý Cáp cùng nhau đi vào miền Nam, tới Bình Định gặp quan tỉnh khảo học trò bài thơ “Chí Thành Thông Thánh ” và bài phú ” Danh Sơn Lương Ngọc ” ; Huỳnh Thúc Kháng và Trần Quý Cáp làm bài phú . Phan Chu Trinh làm bài thơ ” Chí Thành Thông Thánh ” nói rõ về thời sự để đánh thức học sinh và đồng bào đang ngủ quên
Chí thành thông thánh
Việc đời ngoảnh lại thành không Còn đâu giọt lụy non sông khóc người Muôn dân luồn cúi tôi đòi Văn chương bát cổ say hoài giấc mơ Mặc ai chửi rủa tha hồ, Xích xiềng này biết bao giờ tháo xong ? Anh em còn chút máu nồng Hãy đem văn ấy đọc cùng nhau nghe.. (Á nam Trần Tuấn Khải dịch)
Bài thơ và phú đó gây phản ứng mạnh tại trường thi, mục đích cảnh tỉnh học trò sĩ tử còn mê muội với từ chương thi phú, ham công danh quên đất nước đang chìm trong vòng nô lệ. Đó cũng là cách vận động gây tiếng vang trong giới trí thức và quần chúng.
Chính quyền địa phương truy lùng tác giả các bài trên, nhưng các cụ đã đi xa vào tới Nha Trang, xem hạm đội Nga do đô đốc Rojestvensky chỉ huy tạm thả neo chờ ngày cấp cứu Lữ Thuận (Lu Shun)
Ba người tới Phan Thiết gặp các ông Trương Gia Mô (1866-1930), Hồ Tá Bang (1875-1943), Nguyễn Trọng Lôi ( ?1911) cùng bàn chuyện Duy Tân, thành lập công ty Liên Thành và mở trường Dục Anh. Phan Chu Trinh bị bệnh nên không thể tiếp tục xuôi Nam, phải ở lại dưỡng bệnh. Huỳnh Thúc Kháng (1876-1947) , Trần Quý Cáp (1870-1908) trở về hoạt động tạI Quảng Nam, có thêm Lê Bá Trinh (1875- ?), Phan Thúc Duyện (1873-1944) là những người khoa bảng không ra làm quan, tham gia vận động mạnh cho Phong Trào Duy Tân .
Phong Trào với chủ thuyết Dân Quyền được trực tiếp vận động trong quần chúng, thực hành theo phương thức hoạt động của Khang hữu Vi và Lương Khải Siêu. Khác với Nguyễn Lộ Trạch (1852-1895), Nguyễn Trường Tộ (1828-1817), Phan Thanh Giản (1796-1867), Phạm Phú Thứ (1820-1883) viết nhiều điều trần gởi cho triều đình Huế, bị bỏ quên!!
Tại Quảng Nam các thương hội dệt các thứ vải dày có thể may Âu phục. Phan Chu Trinh đích thân làm gương cắt may, mặc bộ đồ tây bằng vải nội, hàng vải tơ lụa nội hóa được cải tiến, làng Bảo An, Điện Bàn nổi tiếng dệt đẹp cần phát triển thủ công nghệ để có thể cạnh tranh với tơ lụa nhập cảng,
Nông Hội phát triển lớn nhất tại Yến Nê, (Điện Bàn) rộng chừng 20 mẫu trồng khoai, sắn, bắp, cho trồng cây dương liễu để cản gió theo hai bên bờ sông, còn lại dấu tích cho đến ngày nay. Mỹ Sơn (Duy Xuyên) rộng khoảng 40 mẫu trồng hoa màu và cấy lúa, Bửu Sơn (Đại Lộc) khai phá để trồng lúa
Về thương nghiệp cạnh tranh với thương gia Trung Hoa. Các thương hội tổ chức, phương pháp làm việc kết qủa tốt như thương hội Phong Thử (Điện Bàn) do Phan Thúc Duyện trông coi, địa điểm thuận lợi cho việc giao thông bằng đường thủy ghe lớn có thể cập bến được, tấp nập người đến buôn bán, Hội An thương cuộc do ông Bang Kỳ Lam phụ trách bán đủ loại sỉ và lẽ vải, gạo, đường, quế, trên các món hàng bày bán đều có định giá rỏ ràng nhân viên lịch sự tiếp khách.., Phú Lâm (Tiên Phước) do Lê Cơ (1870-1918) tổ chức chương trình khuyến kích công thương nghiệp, là bước tiến đầu tiên tại Quảng Nam từ từ ảnh hưởng đến thay đổi sinh hoạt Hà Nội và Sàigòn
Các nhà nho tiến bộ tại Hà Nội đứng ra khuếch trương thương nghiệp là ông Đỗ Chân Thiết mở hiệu Đồng Lợi Tế ở phố Mã Mây, mở tiệm thuốc Bắc Tụy Phương ở phố Hàng Cỏ, Hoàng Tăng Bí mở hiệu Đông Thành Xương ở Hàng Gai..Tại sài gòn có Minh Tân Khách sạn của cụ Phủ Chiếu (3)
Phong Trào Duy Tân là cuộc cách mạng lớn trên mọi lãnh vực đầu Thế kỷ 20. Các trường dạy thêm chương trình chữ Quốc ngữ lan rộng trên khắp nẻo đường đất nước. Vua Thành Thái thường cải trang vi hành, nghe và ảnh hưởng Phong Trào Duy Tân, cắt bỏ cục tóc trên đầu, các quan ngạc nhiên lúc ngài ngự triều, nhà Vua tự làm gương đề xướng theo Duy Tân cải cách sinh hoạt để thúc đẩy dân tiến. (4)
Thực dân Pháp kết án ai theo Duy Tân cắt tóc gọi là giặc cúp tóc. Ngày 30-7-1907 toàn quyền Beau kết tội vua Thành Thái bị bệnh tâm thần và phế đế, lập Duy Tân (Vĩnh San) lên ngôi (1900-1945)
Phong Trào Duy Tân phát triển tốt đẹp tại quê nhà, Phan Chu Trinh ra Nghệ An gặp Ngô Đức Kế đến Hà Nội tiếp xúc với số sĩ phu vận động mở rộng Phong Trào Duy Tân, Phan Chu Trinh có tài diễn thuyết, chinh phục được phái cựu học tham gia Phong Trào, khuyến khích mở trường dạy nghành nghề từ công nghiệp cho đến thương nghiệp, mở nông hội và thương hội nâng cao đời sống về kinh tế, truyền bá chữ Quốc ngữ đề xướng chủ thuyết Dân Quyền, được hoan hô đón nhận. Các nhà nho như cụ Phương Nam, Đỗ Chân Thiết, Lương Trúc Đàm (1879-1908) là những người tiên phong cắt tóc ngắn và ăn mặc Âu phục với hàng nội hóa.(5)
Ông Ích Đường (1884-1908) cháu nội Ông Ích Khiêm hướng dẫn Phan Chu Trinh lên Yên Thế thăm lãnh tụ Hoàng Hoa Thám (1858-1913). Về Hà Nội gặp các ông Lương Văn Can Nguyễn Quyền là người có công mở trường Đông Kinh Nghĩa Thục.
Xuất ngoại lần thứ nhất Cuối tháng 3 năm 1906 trốn đi sang Hồng Kông. Nhờ vào đường giây của Phong Trào Đông Du (1906-1908) Tăng Bạt Hổ người có công đầu dẫn đường cho các nhà cách mạng Việt Nam. Phan Bội Châu và các đồng chí khởi xướng Phong Trào Đông Du đưa du học sinh sang Nhựt .Trên tàu các Cụ gặp ông Lý Tuệ làm việc đầu bếp, giúp đỡ từ đó Phan Chu Trinh, được Lý Tuệ dẫn đường xuống tàu cải trang làm bếp đi Hồng Kông gặp Phan Bội Châu (1867-1940), Cường Để (1882-1951 là cháu 5 đời vua Gia Long). Cùng nhau sang Quảng Châu thăm Lưu Vĩnh Phúc, Nguyễn Thiện Thuật (?-1841), Lương Ngọc Quyến (1890-1917)
Tháng 5-1906 cả 3 người đến Hoành Tân (Yokohama) và Đông kinh (Tokyo), trong thời gian lưu lại Nhựt, cụ nhìn thấy nước Nhật hùng mạnh nhờ biết thay đổi chính sách cai trị duy tân của Minh-trị-Thiên-Hoàng (Mutsu Hito 1852-1912). Nhật trở nên hùng mạnh thắng Trung Hoa năm 1895 đưa đến việc hai bên ký kết hoà ước Shimonoseki (Hạ Quan) ngày 17.04.1895. Nhật đánh bại quân Nga tại Tsushima (Đối Mã ) năm (1904-1905).
Phan Chu Trinh gặp giới chính khách Nhật, như Khuyển Dưỡng nghị (Inukai ki 1855-1932) Đại Ôi Trọng Tín (Okuma Shigonebu 1838-1922) người Nhật xướng lên chủ nghĩa Đại Đông Á. Phan Chu Trinh thấy chính sách của Nhật không thật tình giúp đỡ Việt Nam..Dân tộc Việt Nam phải tự duy tân, nếu không được khai hóa thì không thể canh tân xứ sở….
Tư tưởng hai nhà cách mạng họ PHAN rất tiếc không tương đồng, Phan Bội Châu với khuynh hướng bạo động, duy trì chế độ Quân chủ trông cậy vào Nhật để chống Thực dân. Ngược lại Phan Chu Trinh chủ trương bất bạo động tân dân, không chấp nhận chế độ quân chủ, muốn khai thông dân trí thì phải cải-cách, muốn có nhân-quyền thì phải chấm dứt chế độ vua quan bù nhìn Nam Triều.
Chủ trương dựa vào nước Pháp để khai hoá dân tộc tiến bộ, làm cuộc cách mạng văn hoá, khi đất nước mạnh có thể đấu tranh dành lại độc lập, tiết kiệm xương máu. Nếu dựa vào nước Nhật để chống Pháp có tránh được việc. ” đuổi con hổ ra cửa trước, rước con gấu vào ngõ sau ” ?(6)
Tấm gương Đại Hàn bị Nhựt đô hộ, Hiệp ước Pháp và Nhật ký ngày 10.7.1907 Pháp nhường cho Nhật số quyền lợi. Pháp yêu cầu chính phủ Nhật bắt các nhà Cách mạng Việt Nam chống Tây, giải tán và trục xuất du học sinh. Tháng 8 năm 1908 Nhật trục xuất, hàng trăm thanh niên Việt Nam bỗng nhiên sa vào cảnh bơ vơ không nơi nương tựa, nhiều người phải chạy sang Trung Hoa
Năm 1909 Phan Sào Nam và Cường Để cùng chung số phận phải trốn sang Trung hoa. Đến tháng 10.1910 chính phủ Mãn Thanh khủng bố các nhà Cách mạng Trung Hoa. Cường Để và Phan Sào Nam phải sang Thái Lan. Đệ nhị thế chiến 9-3-1945 Người Nhật lộ hẳn sự phản bội dân tộc Việt Nam, trước khi trở về Việt Nam tâm sự với Phan Bội Châu:
” Xem dân trí Nhật rồi đem dân trí ta ra so sánh, thật không khác gì muốn đem con gà con đọ với con chim cắt già. Giờ bác ở đây, nên lo chuyên tâm ra sức vào việc văn ,thức tỉnh đồng bào cho khỏi tai điếc mắt dui còn việc mở mang dìu dắt ở trong nước nhà thì tôi xin lãnh. Lưỡi tôi đang còn, người pháp chẳng làm gì tôi được mà lo”(7)
Trở về nước hoạt động Đường lối đấu tranh hai nhà cách mạng tuy khác nhau, nhưng cùng tình yêu đối với Tổ quốc đồng bào. Phan Chu Trinh về nước công khai đấu tranh bất bạo động, chính sách cai trị của chính phủ bảo hộ chỉ bần cùng hoá ngu dân, không thực lòng khai hóa dân tộc Việt Nam, đào tạo số người tay sai làm giàu trên xương máu của dân tộc Cụ viết thư ngày 15-08-1906 gọi là ” Phan Chu Trinh đầu thư cho Pháp”. Gởi cho toàn quyền Paul Beau và khâm sứ Trung kỳ Fernand Lévecque. Thư trình bày hoàn cảnh bi đát nhất của nhân dân dưới chính sách cai trị, những tệ trạng của quan lại Nam triều
- Chính phủ bảo hộ dung dưỡng cho bọn quan lại An nam để gây nên tệ lậu
- Chính phủ bảo hộ khi thị dân Việt Nam thái quá, khiến cho đôi bên phải xa cách
- Quan lại nhân cái sự ly gián ấy mà hành hạ dân (8)
Phan Chu Trinh ghé thăm Lương Văn Can nói về tình hình nước Nhật, tháng 3/1907 tại phố Hàng Đào Hà Nội các sĩ phu Bắc Kỳ ngồi lại với nhau. Cụ Phan đề nghị mở trường dạy học, ý kiến nầy được chấp thuận lấy tên trường là Đông Kinh Nghĩa Thục ” tương tự như Khánh Ưng Nghĩa-Thục” của Phúc-Trạch bên Nhật, xin giấy phép mở trường, chủ trương không lấy tiền học phí, mọi người tự nguyện bỏ công, bỏ tiền, tài sản ra thành lập. Ngày khai giảng thu nhận học sinh đông đảo. Bỏ lối học từ chương, chú trọng thường thức và thực nghiệm dạy theo phương pháp giáo dục mới, chương trình dạy chữ Quốc ngữ, chữ Hán và Pháp Văn. Phạm Đình Đối dạy môn toán học, thành phần giảng dạy của Đông Kinh Nghĩa Thục là các nhà nho và tân học : Dương Bá Trạc, Hoàng Tăng Bí, Nguyễn Văn Vĩnh, Phạm Duy Tốn, Nguyễn Bá Học, Hoàng Tăng Bí, Phan Huy Thịnh, Đào Nguyên Phổ, Phan Tuấn Phong, Đặng Kinh Luân, Nguyễn Hữu Cầu..vv, (9)
Lương Văn Can làm thục trưởng, Nguyễn Quyền làm giám học.. Phan Chu Trinh không giữ vai trò nào vì cụ Phan về miền Trung vận động tiếp cho Phong Trào Duy Tân.
Đông Kinh Nghĩa Thục truyền bá văn hóa nước nhà, gây thêm tình thần ái-quốc, trường có một số nhà nho như Lương Trúc Đàm, Dương Bá Trạc. Đổ Chân Thiết.. hoạt động ngầm cho phái bạo động (Phan Sào Nam) nhiều cụ qúa hăng hái giảng dạy kêu gọi lòng yêu nước, đưa đến chủ trương chống chính sách thuộc địa.
Thực dân Pháp nghi ngờ cho mật thám theo dõi, tịch thu giấy phép giải tán trường học vào tháng 11/1907. Khép tội Đông Kinh Nghĩa Thục là lò phiến loạn ở Bắc Kỳ, đóng cửa luôn tờ (Đăng Cổ Tùng Báo) cấm lưu hành tàn trữ sách vở. Giáo viên và những người trong tổ chức bị nghi ngờ, bị kết án tù, đày ra côn đảo.
Đoàn kết Tôn Giáo Các tỉnh miền Trung xảy ra chia rẽ với người theo Đạo Thiên Chúa dưới thời Phong trào Cần vương. Giáo dân vùng Trà Kiệu quận Duy Xuyên bị cô lập, phân biệt xảy ra tranh chấp đổ máu… Phan Chu Trinh đi khắp nơi trong tỉnh nhà, kêu gọi toàn dân đoàn kết, chia rẽ gây thêm cảnh khổ đau dân tộc có lợi cho thực dân. Cụ Phan không đặt vấn đề Lương-Giáo mọi người đều có trách nhiệm với quốc gia Việt Nam
Nhìn lại các nhà truyền giáo Tây Phương đã giúp ích cho văn học Việt Nam. Đạo Thiên Chúa đào tạo những con Chiên ưu tú như Nguyễn Trường Tộ (1828-1871) Trương Vĩnh Ký (1837-1898) .. Phan Chu Trinh tiếp xúc với các vị các linh mục người Pháp, kêu gọi họ giúp đỡ để khai hóa con Chiên Việt Nam, Cụ hỏi :
“Có lẽ dân An Nam không phải là con chung của Chúa Trời, nên dầu có theo giáo, chỉ có sớm chiều đọc mấy câu kinh, đến ngày lễ tới nhà thờ quỳ nghe giảng mà thôi sao? ” … (10)
Lần đầu tiên trong đấu tranh sử nước nhà, giữa Lương-Giáo được hòa giải san bằng hố sâu ngăn cách, đoàn kết hoạt động với Phong Trào Duy Tân, làng Phước Kiều (Duy Xuyên) có cơ sở giáo dục Quảng Phước do một vị nhà dòng dạy học và tổ chức cơ sở chế biến kỹ nghệ đồ đồng rất tinh xảo như nghề gia truyền cho đến ngày nay
Phong Trào Duy Tân giúp Dân trí được mở-mang mạnh mẽ, nhiều người hưởng ứng nổi bật nhất, ông Lê Cơ thi đậu tú tài nhưng chỉ làm lý trưởng, con cô cậu với Phan chu Trinh. Nhân dân được học hỏi tiến bộ, hưởng ứng phong trào như cắt tóc ngắn, là một thành công lớn của Phong Trào Duy Tân, muốn bỏ được phong tục lâu đời rất khó, hớt tóc có bài vè cúp tóc, được truyền tụng trong dân gian, khuyến khích đàn ông hớt tóc ngắn
Phong Trào Duy Tân với chủ trương lâu dài, khai trí dân tộc tiến bộ mau chóng, Dân tộc hiểu được các quyền tự do : Dân quyền và Nhân quyền, thì chính sách bảo hộ của người Pháp phải thay đổi.
Cuộc vận động đòi quyền sống dù bất bạo động của Phong Trào Duy Tân, công khai dần dần lan rộng, bởi vì thực dân Pháp và tay sai đàn áp bóc lột đánh thuế nặng, tất cả tai hoạ của xã hội trong giai đoạn nầy phản ảnh qua những câu ca dao (11)
Đời ông cho đến đời cha Đời nào cực khổ như ta đời nầy Ngoài đồng cắm cọc giăng giây Vườn hà đóng thuế vợ gầy con khô.. Từ ngày Tây chiếm Đế Đô Xâu cao thuế nặng biết chừng mô hỡi trời !!
Diễn tiến cuộc biểu tình Năm 1908 các địa phương từ tỉnh Quảng Nam đến Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên, Thừa Thiên, Hà Tỉnh, Nghệ An nổi lên phong trào kháng thuế xin xâu. Lúc đầu cuộc vận động biểu tình bất bạo động, có tầm mức quan trọng từ trước chưa xảy ra ở Việt Nam.. Tại quận Đại lộc (11.03.1908) sau đó Điện Bàn rồi các nơi đều hưởng ứng tham gia biểu tình kháng thuế, chống bọn tay sai, đòi hỏi dân quyền. Bị thực dân Pháp không giải quyết nguyện vọng của toàn dân, ra lệnh đàn áp. Phong Trào như làn sóng lên cao, phẩn nộ trong người dân từ lâu bị đè nén và bộc phát
Thực dân Pháp lúc đầu để Phong Trào Duy Tân hoạt động vì quan niệm sĩ phu kêu gọi duy tân, theo Âu hóa càng sớm càng mất dần dân tộc tính càng dễ cai trị.
Không ngờ Phong Trào Duy Tân gây ảnh hưởng sâu rộng, đưa đến đấu tranh chống thuế xin xâu, đụng vào cái thực chất quyền lợi của thực dân. Nếu không đánh thuế vào dân, lấy tiền đâu nuôi đoàn quân viễn chinh, bộ máy cai trị tại Việt nam, đem tiền bạc về cho nước Pháp.
Thực dân và tay sai quyết đập tan phong trào kháng thế xin xâu, dùng bạo lực súng đạn, đàn áp bắn giết đồng bào tham gia trên tay không vũ khí. Kết án ngọn lửa đấu tranh ấy phát xuất từ Phong Trào Duy Tân, đồng thời ngoài Bắc ngày 27.6.1908 xảy ra vụ Hà Thành đầu độc
Thực dân Pháp ra lệnh bắt bỏ tù hàng loạt từ Trung đến Bắc các sĩ phu yêu nước như : Huỳnh Thúc Kháng, Ngô Đức Kế, Châu Thượng Văn (1856-1908), Nguyễn Thượng Hiền, Lê Cơ, Phan Khôi Tiểu La Nguyễn Thành (1863-1911) vv.. đến nhà tù Côn đảo cũng như Lao Bảo .
Kết án xử chém những người dẫn đầu đấu tranh tại Quảng Nam gồm có : Trần Thuyết (1857-1908 ngày 8-4 tại Tam Kỳ), Ông Ích Đường (bị chém ngày 24-4 tại Túy Loan), các ông Nguyễn Cang, Nguyễn Dực, Phan Tham, Trần Phước, đều bị chém tháng 5 tại Duy Xuyên
Phong trào đấu tranh máu đổ ra tô thắm thêm trang đấu tranh sử Việt Nam oai hùng. Phong Trào xin thuế bị dẹp tan vì thiếu tổ chức không có người chỉ huy tổng quát. Phong Trào Duy Tân dù thất bại nhưng nó còn trường tồn mãi trong lịch sử nước nhà.
Phong Trào có các ưu điểm : tin vào việc tự khai hóa dân tộc, phát triển các ngành nghề phù hợp với sinh hoạt địa phương, công-thương-nghiệp phải phát triển toàn diện, không có tinh thần vọng ngoại, truyền bá chữ Quốc ngữ… Áp dụng chủ thuyết Dân quyền hành động có lý tưởng, xây dựng đất nước quan tâm đến dân tộc phải tự cường và đoàn kết
Trong giai đoạn nầy Trần Quý Cáp (làm giáo học tại Khánh Hoà, vì nhà nghèo làm việc theo ý thân mẫu) bị Bố chánh Phạm Ngọc Quát, bắt (16.04) đổ tội cho cụ Trần xách động và đồng lõa với phong trào kháng thuế xin xâu.
Bản án dành cho Trần Quý Cáp thật ác nghiệt đó là chủ trương của chế độ thực dân, bởi vì Trần Quý Cáp viết gởi cho Phan Thúc Duyện có câu ( Ngô dân thử cử khoái khoái khoái = dân ta làm thế sướng … ) vui mừng quê nhà có biểu tình đấu tranh chống thuế xin xâu.
Bị kết án “tuy chưa có hành động nhưng đã nuôi cái lòng phản nghịch” được gọi là bản án “mạc tu hữu” nghĩa là chẳng cần có tội, muốn giết thì giết, dẹp hết các người yêu nước để bọn thực dân rảnh tay cai trị
Chính quyền muốn tử hình Phan Chu Trinh không thực hiện được, lần nầy phải giết gấp Trần Quý Cáp và tuyên án xử chém ngang lưng tại Khánh Hoà, đến 1924 Trần Quý Cáp được khai phục phẩm hàm, nhưng ông đã an giấc nghìn thu.!!
Phan Chu Trinh công khai hoạt động làm cho người Pháp rất lo ngại. Louis Bonhoure toàn quyền Đông Dương nhận xét:
"Phan Chu Trinh không tỏ ra bạo động như Phan Bội Châu nhưng nguy hiểm hơn cho sự thống trị của người Pháp tại Việt Nam."
Đấu tranh chống thuế bùng nổ tại Quảng Nam, Công sứ Lévecque yêu cầu thống sứ Bắc kỳ Joseph de Mirabel bắt Phan Chu Trinh vào (10.04.1908) tại Hà nội giải về Huế giam ở toà Khâm sứ, (khu vực trường Đại học Sư Phạm trước 1975) người Pháp bề ngoài văn minh nhưng chẳng hơn gì triều đình Huế về những điều hủ bại.
Phan Chu Trinh phản đối chính phủ Pháp kiệt thực 7 ngày, Khâm sứ Lévecque là con cáo già thực dân ném đá dấu tay, muốn giết Phan Chu Trinh, trả cụ cho Cơ Mật Viện để toà An Nam xét xử, nếu xét theo luật Gia Long điều 223 tội nhân bị ghép làm loạn xách động.. bị xử trảm.
Các quan lại Nam triều vốn thù ghét Phan Chu Trinh đã phê phán chế độ quân chủ làm tay sai, Nam triều lấy cơ hội nầy lên án tử hình, nhưng ở Hà Nội cụ Phan chơi thân Babut Ernest Chủ nhiệm tờ Đại Việt Tân Báo và có chân trong Hội Nhân Quyền Ligue des Droits de L’Homme .
Được Babut Ernest tận tâm can thiệp lên thẳng phủ Toàn quyền xin tái thẩm vụ án. yêu cầu chính phủ Pháp can thiệp giảm án. Tóa án An Nam không thể thi hành án tử hình đổi lại án chung thân khổ sai đày ra Côn đảo. Cụ Phan phẫn nộ trước bản án và nói :
"Một dân tộc nào có người tù về quốc sự như thế thì dân tộc ấy càng thêm vẻ vang .Một dân tộc không có người ở tù về quốc sự thì cái dân tộc ấy là khối dân tộc vô hồn thôi (12)."
Ngày 04. 4.1908 cụ Phan bị đày ra Côn lôn ứng khẩu bài thơ:
Ra cửa thành nam mang xiềng rột rạt Còn lưỡi này ta hát ta ca Dân hèn nước cũng tiêu ma Chi còn chả sợ nữa là côn lôn
Những năm tù côn đảo cụ Phan cảm xúc cho thân phận, man mác lòng cố quốc làm thơ cho quên nỗi sầu xa xứ. Trong lúc dân tộc sống khổ đau dưới gót giày đinh của thực dân Pháp dẫm nát Quê Hương:
Đi đập đá
Làm trai đứng giữa đất Côn lôn Lừng lẫy làm cho lở núi non Xách búa đánh tan năm bảy đống Ra tay đập bể mấy trăm hòn Tháng ngày bao quản thân sành sõi Mưa nắng chi sờn dạ sắt son Những kẻ vá trời khi lỡ bước Gian nan nào sá sự con con
Phan Chu Trinh bị đày ra Côn đảo được báo chí Hội Nhân Quyền thân oan và vận động được tự do, chính phủ bảo hộ nhận thấy dư luận trong cũng như ngoài nước, Muốn ngăn ngừa bớt phẩn nộ của sĩ phu Việt Nam. Chính phủ cử Thống đốc Nam Việt ra Côn đảo thẩm vấn cụ Phan cho về lại Mỹ Tho. Thủ tướng Pháp ông Poincaré ký lệnh tha, quan Toàn quyền Đông Pháp ông Klobukowsky (1908-1911) Tổng trưởng bộ thuộc địa Trouillot cùng các quan khác tại Sàigòn xét án và ân xá.
Tuyên báo trả tự do nhưng cụ bị quản thúc tại Mỹ Tho, Cụ nhất định không chịu phản đối đến cùng. Chính phủ Pháp nhượng bộ cho tự do hoàn toàn. Ở Mỹ Tho thời gian thấy tinh thần đồng bào ở Nam Việt lụn bại hơn đồng bào ngoài miền Trung và Bắc. Cụ phải ngậm ngùi cho trình trạng dân tộc bị đô hộ, các bạn thân chiến hữu của cụ Phan phần lớn bị, bắt đày ra Côn đảo. Thực dân Pháp theo dõi đàn áp khắp nơi, rất khó có thể hoạt động. Cụ Phan thoát được cảnh tù đày nhờ nhà báo Babut và Hội Nhân quyền can thiệp.
Phan Chu Trinh cùng với người con trai làm đơn xin nhập cảnh Pháp. Toàn quyền Klobukowdky cho phép, nghĩ cụ là ông quan già không biết Pháp ngữ, có đến Paris cũng chẳng làm được gì bất lợi cho chính sách thuộc địa của Pháp.. Nhưng Phan Chu Trinh tin tưởng đến Pháp có thể vận động rộng rãi với chính khách Pháp văn minh tiến bộ, đòi hỏi chính phủ Pháp thay đổi chính sách thuộc địa tại Việt Nam và Đông Dương, kêu gọi Pháp trả tự do cho các tù nhân chính trị Việt Nam
Xuất ngoại lần thứ 2 Năm 1911 Phan Chu Trinh theo Toàn quyền Klobukowsky sang Pháp. Cụ biết trước các sĩ phu Việt Nam yêu nước xúc động mạnh, nghe tin cuộc cách mạng Tân Hợi 19.08.1911 Trung Hoa lật đổ được chính thể chuyên chế, bước sang chế độ Dân chủ, tại Việt Nam các sĩ phu yêu nước sẽ tiếp tục nổi dậy chống Pháp dành độc lập, không tránh được cảnh chiến tranh, gây thêm khổ đau, vốn cụ chủ trương Pháp-Việt đề huề xem như nền tảng tư tưởng dân chủ xây dựng Việt Nam.
Sử sách thế giới ca tụng Mohandas Karamchand Gandhi (1867-1948) đấu tranh bất bạo động với người Anh dành độc lập cho Ấn Độ nhưng nước Việt Nam nhỏ bé thời ấy nhà cách mạng Phan Chu Trinh, đấu tranh dành độc lập với thực dân Pháp bất bạo động trước Gandhi !!
Cụ Phan nói :
"Không nên trông người ngoài trông người ngoài là ngu, không nên bạo động, bạo động là chết Tôi chỉ có một lời để nói với đồng bào, không gì bằng học..vv Chỉ nên đề xướng dân quyền, dân đã biết có quyền thì việc khác có thể làm (13)."
Tàu đến cảng Marseille, cụ Phan và con trai được đón lên tàu lửa về Paris, ở trọ trên đường Gay Lussac, sau về số 32 Vouillé quận 15. Cụ tiếp xúc với Messimy, Bộ trưởng Bộ Thuộc Địa và Albert Sarraut sắp sang làmToàn quyền tại Đông Dương.
Ông Jules Roux đại úy từng làm việc tại Tòa án binh ở Bắc Bộ từ năm 1904-1909 rất ngưỡng mộ Phan Chu Trinh, đến tiếp xúc giúp đỡ và dịch các thư sang Pháp văn, gởi cho Bộ Thuộc Địa Pháp và ông Phan Văn Trường (1875-1933), nhỏ hơn cụ Phan 3 tuổi lúc ở Hà Nội làm việc cho tòa Khâm sứ Bắc Kỳ. Cuối năm 1908 được tuyển sang Paris làm phụ giảng tiếng Việt ở trường Ngôn Ngữ Phương Đông và tiếp tục học đỗ cử nhân luật, có quốc tịch Pháp. Từ năm 1910 ông thuê nhà số 6 Villa des Gobelins. Nơi đây như trụ sở của người Việt yêu nước, cụ Phan cùng đến ở chung thời gian dài, Việt kiều, sinh viên sống tại Paris lúc bấy giờ khoảng hơn 100 người (14)
Hai họ Phan trở thành cột trụ của phong trào Việt Kiều tại Pháp, Phan Chu Trinh viết các bản điều trần gởi cho chính phủ Pháp, nêu lý do Việt Nam được Pháp bảo hộ, nhưng không có tự do, công dân Việt Nam yêu nước chỉ trích chính sách cai trị, đều bị kết án tử hình và bỏ tù, vv.. Cụ viết “Trung Kỳ Dân Biến Thỉ Mạt Ký”, Jules Roux dịch sang Pháp văn. Tài liệu nầy binh vực, kêu oan cho Trần Quý Cáp và nỗi oan ức của người Việt bi áp bức gây dư luận tại Paris (gởi kèm đến Albert Sarraut chuẩn bị sang làm toàn quyền tại Đông Dương) gởi thư phản đối chính sách đô hộ tại Việt Nam “
Khâm sứ Mahé muốn đào lăng vua Tự Đức (1913) tìm vàng, cụ viết báo phản đối việc làm thiếu đạo-đức, đi diễn thuyết trong tập thể Kiều bào, kêu gọi lòng yêu nước hướng về Quê hương và thường tiếp xúc với người Pháp có lòng nhân-đạo, bác-ái bày tỏ nỗi lòng và chỉ trích chính sách cai trị tàn ác của Pháp ở Đông Dương của Sarraut :
”Cách cai trị rộng rãi bên An Nam của ông ấy thế nào ?. Nói những sự cải cách giả dối, như viện tư vấ, pháp luật, học hành, sự đầu độc dân ta bằng rượu , bằng thuốc phiện, và sự đoạt quyền tự do của nhân dân ta…”
Vào tháng 9/1914 chiến tranh Đức Pháp bùng nổ. Đức tổng tấn công mặt trận La Somme, bên quê nhà vua Duy Tân (Vĩnh San) nổi dậy chống Pháp ngày 6-5-1916 thất bại bị truất phế đày sang đảo Réunion…
Pháp tình nghi Việt Kiều có tinh thần chống Pháp liên hệ với Đức, Phan Văn Tường bị giam ở lao Cherchemidi và Phan Chu Trinh bị giam ngục Santé (Prison de la Santé) Bên quê nhà cụ bà Phan Chu Trinh bị bệnh qua đời ngày 12.5.1914. Cuộc đời của bà Phan Chu Trinh đã hy sinh lo gia đình để chồng hoạt động cách mạng. Chúng ta cần phải vinh danh người đàn bà lý tưởng nầy !
Hai người con gái : Phan Thị Châu Liên (tức cô Đậu 1901- ?) chồng là ông đốc học Lê Ấm (1897-1976 ông bà Lê Ấm ở nhà thờ cụ Phan gần ngã năm Hoàng Diệu Đà Nẳng Ông bà Lê Ấm có con trai Lê Khâm (1930-1995) tập kết ra Bắc theo học Đại học tổng hợp Hà nội là một nhà văn đã quá cố) và người con gái là Lê Thị Minh.
Phan Thị Châu Lan (tức cô Mè 1904 -1944) chồng là ông Nguyễn Đồng Hợi làm tham tá công chánh (Agent technique) là thân sinh của bà Nguyễn Thị Bình (hiện nay phó Chủ tịch nhà nước. Các cháu không theo thuyết Dân Quyền của ông ngoại, ngược lại theo cộng sản Marxismus) .
Các ông Marius Moutet, Jules Roux bênh vực, cãi với viên đại lý Tòa án binh Đệ nhất tại Paris đến tháng 7-1915 chính phủ Poincaré trả tự do cho cụ Phan Chu Trinh. Các quan Bộ Thuộc Địa coi về Đông Pháp, cắt tiền phụ cấp 450 quan gây đời sống cụ Phan càng khó khăn hơn. Cụ học nghề rửa hình mỗi ngày được 30 quan nuôi con trai là Phan Chu Dật học trung học, dù hoàn cảnh khó khăn không muốn lệ thuộc đồng tiền mua chuộc, cụ sống với lý tưởng cao đẹp ” phú quý không tham lam, nghèo khổ không thay đổi lòng dạ, sức mạnh không khuất phục”. (15)
Năm 1917 Phan Chu Trinh bị bệnh nặng điều trị lâu, Phan Chu Dật (1897-1921) không muốn nhận giúp đỡ của gia đình ông Roux, tìm việc đưa hàng ở hãng Au Bon Marché để nuôi cha. Vì vất vả và thiếu thốn bị nhiễm bệnh, anh phải bỏ học về nước ngày 27-09-1919 và qua đời tại Huế ngày 14.02.1921 thi hài được đem về mai táng cạnh mộ Mẹ tại Tây Lộc.
Vào khoảng cuối năm 1916 sang đầu năm 1917 Nguyễn Ái Quốc đến Paris được Phan Chu Trinh giúp đỡ. Nguyễn Ái Quốc viết :
"Cụ Phan đã giúp mình rất nhiều, thực sự là người đỡ đầu cho mình trong một thời gian khi mình ở Paris (16)."
Từ năm 1920 tư tưởng hoạt động Nguyễn Ái Quốc khác Phan Chu Trinh và sau đó theo chủ nghĩa cộng sản quốc tế, tham dự đại hội Tours và sang Liên Xô năm 1923 ? nếu Nguyễn Ái Quốc tiếp tục theo đường lối hoạt động của Phan Chu Trinh thì lịch sử Việt Nam đã thay đổi
Pháp tổ chức cuộc triển lãm quốc tế tại Marseille năm 1922 vua Khải Định (1916-1925) sang tham dự, lối phục sức cho đến việc tiếp xúc ngoại giao những điều chướng tai gai mắt. Cụ viết bằng chữ Hán gởi đến vua Khải Định ” Ký Khải Định Hoàng Đế Thư ” ngày 15-7-1922 kể bảy tội là ” tôn bậy quân quyền, lạm hành thưởng phạt, thích chuộng sự quỳ lạy, xa xỉ qúa độ, ăn bận không phải lối, tội chơi bời, chuyến đi có ám muội “.
Được dịch ra Việt ngữ và Pháp văn đăng trên báo chí gây dư luận xôn xao tại Pháp, vua Khải Định nhận thư về nước thời gian ngắn băng hà
Phan Chu Trinh ở Paris 14 năm gây ảnh hưởng lòng yêu nước sâu rộng trong giới Việt Kiều và sinh viên, người Pháp kính nể xem cụ Phan là chính trị gia, đại diện cho người Việt tại thủ đô Paris và các nhà cách mạng Việt Nam
"Ông vừa thể hiện tính kiên quyết, thẳng thắng, vừa biết thận trọng cân nhắc lời lẽ, thông minh nhạy bén trong hiểu và đoán ý người khác, có quan điểm đạo nghĩa sâu sắc, coi thường mặt vật chất kinh tế."
Phan Chu Trinh về nước bị bệnh mất Ngày 29.05.1925 Phan Chu Trinh xuống tàu Fontainebleau sau một tháng, Phan Chu Trinh và Nguyễn An Ninh về tới Sài Gòn ngày 26-6-1925. Nguyễn An Ninh đưa Phan Chu Trinh về thẳng khách sạn Chiêu Nam Lầu(*). Cho đến ngày 29-6-1925, Phan Chu trinh được Nguyễn An Ninh đưa về nhà cha của ông, là cụ Nguyễn An Khương, ở Mỹ Hoà để tiện việc tiếp đón bạn bè đến thăm hỏi và trao đổi công việc; đồng thời cũng để tiện cho cụ Nguyễn An Cư (Chú ruột của Nguyễn An Ninh, một lương y nổi tiếng ở Nam Kỳ) chăm sóc sức khoẻ cho Phan Chu Trinh (đang thời kỳ suy yếu nhất).
Thời gian ở Chiêu Nam Lầu và tại nhà cụ Nguyễn An Khương, Phan Chu Trinh tiếp xúc với các nhân vật như : Trần Quang Nghiêm, Nguyễn Kim Đính, Khánh Ký, Lâm Hiệp Châu, Eugène Dejean de la Bâtie, Paul Monin, Malraux… Trong các cuộc tiếp xúc nầy, Phan Chu Trinh bày tỏ tâm tình như sau:
"Một khi đã trở lại sống trên quê hương xứ sở, tôi nguyện đem hết nghị lực bình sinh mà thức tỉnh dân khí ba miền đồng tâm, hiệp lực đạp đổ cường quyền áp chế."
Chính vì tâm quyết phụng sự cho dân quyền, nên dù sức khỏe còn yếu, Phan Chu Trinh cùng Nguyễn An Ninh (với vợ chồng người con gái của ông là ông bà Lê Ấm) đi xuống các tỉnh Trà Vinh, Mỹ Tho… để vận động tài chánh cho việc tái bản tờ “La Cloche Fêlée”. Nhờ vậy, ngày 26-11-1925, báo “La Cloche Fêlée” số 20 được tái bản
Thời gian bị bệnh nhưng Phan Chu Trinh cố gắng diễn thuyết thêm hai đề tài:
- Đạo đức và luân lý đông tây
- Quân trị chủ nghĩa và dân trị chủ nghĩa
Các bài diễn thuyết của Phan Chu Trinh gây ảnh hưởng sâu xa đến thế hệ trẻ văn minh tại Sàigòn, tiêu biểu trong đó có nhà cách mạng Tạ Thu Thâu (1906-1945)
Trong thời gian trở về Sài gòn Phan Chu Trinh bị bệnh được cả gia đình nhà cách mạng Nguyễn An Ninh (1900-1943) lo giúp đỡ thuốc men, tiếp đón thân nhân và khách đến thăm và cho đến những ngày cuối cùng.
Tình thần gia đình Nguyễn An Ninh thật đáng quý lưu danh cho hậu thế, nhưng thương tiếc thay. Phan Chu Trinh đang thoi thóp trên giường bệnh lại hay tin Nguyễn An Ninh đã bị bọn mật thám Pháp bắt tại nhà. Vào lúc 11 giờ 30 trưa ngày 24-3-1926
Phan Chu Trinh trút hơi thở cuối cùng vào lúc 21 giờ 30 tối hôm đó(24-3-1926) tại khách sạn Chiêu Nam Lầu và được đem quàn tại nhà số 54 đường Pellerin nhà của ông Huỳnh Đình Điển (nay là đường Nguyễn Thị Minh Khai – tức đường Pasteur trước 30-4-1975)
Ủy Ban tổ chức lễ quốc táng nhà yêu nước Phan Chu Trinh đã được hình thành ngay trong đêm 24-3-1926. Những thành viên của ủy ban tổ chức lễ quốc tang nhà yêu nước Phan Chu Trinh gồm nhiều nhân sĩ, trí thức.
Linh cữu được quàn tại số 54 đường Pellerin, tang lễ được đại diện thân hào nhân sĩ Sàgòn tổ chức cử hành theo nghi thức quốc tang. Hai người con gái đã có mặt bên linh cữu của cha .Toàn dân Sàigòn không phân biệt chính trị, đảng phái, tôn giáo tham dự, đưa linh cữu cụ Phan Chu Trinh đến nơi an nghỉ cuối cùng vào lúc 6 giờ sáng ngày 4-4-1926 tại nghĩa trang của hội Gò Công tương tế
Hàng ngàn câu đối, trướng, la liệt bàn phúng điếu.
Các Sư chùa Nam Sơn tỉnh Sóc trăng gởi mấy câu đối:
Tiên sinh thật là vị cao tăng trong giác thế, gồm đủ từ bi và trí huệ Người đời sau ngưỡng trông tòa pháp Cộng Hòa, biết bao nhiêu công đức như cát sông Hồng Hà Hai mươi năm trống sớm chuông chiều, khua tỉnh ái hà con ma chuyên chế nhìn muôn dặm mưa dòn gió dập, kêu gọi người ngủ mê trong biển trần
Phan Bội Châu đang được an trí ở Huế thay mặt cho đồng bào Huế gởi 2 câu đối:
Thương hải vi điền, Tinh vệ hàm thạch Chung Kỳ ký một, Bá Nha đoạn huyền (17)
Người bạn tù với Phan Chu Trinh ở Côn Đảo (1908-1910), ông Huỳnh Thúc Kháng – thay mặt cho anh em Trung-Việt đã đọc một bài điếu văn mang ý nghĩa lịch sử rõ nét nhất về quan điểm chính trị của nhà yêu nước Phan Chu Trinh. Đoạn văn xúc tích nhất trong điếu văn của ông Huỳnh Thúc Kháng :
Một đoạn lịch sử của tiên sinh hơn hai mươi năm trời, nào bị tù đày, ở nước này sang nước khác, trải bao nhiêu phen nguy hiểm, trong giây phút này không thể lược thuật lại cho được; chúng tôi xin tóm tắt lại mà nói sơ: Chủ nghĩa tiên sinh đệ nhất là đánh đổ chuyên chế, làm cho dân quyền tự do, còn cái phương pháp tiến hành thì tiên sinh thường nói rằng:
"Tình hình trong nước ta bây giờ đang vào nguy ngập, nếu muốn cải cách thì cần liên lạc đoàn thể mới được."
Tiếc cho người nước mình còn đang mê mộng, đồng chí với tiên sinh chẳng được mấy người . Vì vậy mà tấm lòng bị phân hóa ra uất ức, uất ức hóa nên đại bệnh huống gì những điều mắt thấy tai nghe dể làm cho tiên sinh cảm xúc mà đau được, chết được, thương ôi!
Thôi, đất vàng một nắm, giấc mộng ngàn thu, sự nghiệp anh hùng, ngày nay hết cuộc. Chúng tôi chỉ mong mai sau này những người kế chí tiên sinh, làm cho vẻ vang dân tộc Việt Nam ta. Thì linh hồn tiên sinh sẽ được yên ổn mà ngậm cười nơi suối vàng
Phan Chu Trinh tranh đấu bất bạo động với chủ thuyết Dân Quyền, Phong Trào Duy Tân làm thay đổi lịch sử Việt Nam dưới thời thuộc địa, từ đó người Pháp phải thay đổi chính sách cai trị. Phan Chu Trinh một vì sao sáng trên vòm trời Việt Nam của đầu Thế kỷ 20:
"Chủ trương chính trị của Phan Chu Trinh có thể được xem là nền tảng của hệ tư tưởng dân chủ Việt nam ngày nay. Trước Phan Chu Trinh, tại Việt nam chưa có ai nghĩ đến dân chủ, dân quyền..Chẳng những Phan Chu Trinh là người đầu tiên thổi một luồng gió mới vào chính trường Việt nam, Ông cũng là người Việt nam đầu tiên gây được uy tín lớn lao với chính trường nước Pháp là nước đang đô hộ Việt Nam. (18)."
Phan Chu Trinh sống phục vụ đất nước cống hiến cuộc đời cho tổ quốc Việt Nam. Cụ mất để lại tấm gương sáng cho nhiều thế hệ noi theo. Dân Quyền và Nhân Quyền là giấc mơ của toàn dân Việt Nam!
Nguyễn Quý Đại Munich Chú thích : ( 1 ) – Quảng Nam trong lịch sử, tác giả Trần Gia Phụng ( 2 ) – Phong Trào Duy Tân, tác giả Nguyễn Văn Xuân ( 3 ) – Phong Trào Duy Tân, tác giả Nguyễn Văn Xuân ( 4 ) – Thành Thái người điên thế kỷ, tác giả Thái Vũ trang 236 ( 5 ) – Đông Kinh Nghĩa Thục, tác giả Nguyễn Hiến Lê trang 95 ( 6 ) – Quân sử , trang 333 , xuất bản Bộ tổng tham mưu QĐ VNCH ( 7 ) – Phan Bội Châu Ngục trung thư , trang 50 ( 8 ) – Phan Chu Trinh, Thế Nguyên ( 9 ) – Đông Kinh Nghĩa Thục , tác giả Nguyễn Hiến Lê ( 10 ) – Phong Trào Duy Tân , tác giả Nguyễn Văn Xuân ( 11 ) – Quân sử , trang 338 , xuất bản Bộ tổng tham mưu QLVNCH ( 12 ) – Phong Trào Duy Tân , tác giả Nguyễn Văn Xuân ( 13 ) – Lam Giang , trang 211 ( 14 ) – Những hoạt động của Phan Chu Trinh , Ts Thu Trang ( 15 ) – Phong Trào Duy Tân, tác giả Nguyễn Văn Xuân trang 172 ( 16 ) – Những hoạt động của Phan Chu Trinh, Ts Thu Trang trang 125 ( 17 ) – Phan Chu Trinh , Thế Nguyên ( 18 ) – Quảng Nam trong lịch sử , tác giả Trần Gia Phụng
submitted by
T-NNguyen to
T_NNguyen [link] [comments]
2023.06.04 05:22 AcceptableQuote4101 Communication with 4-D creatures by decelerating through space. (Concept)
Let's assume there exists some 4-Dimensional creature (by which I mean a creature that can perceive some "4th dimension".) We can predict that this creature would be vastly more intelligent and developed than our species. Therefore I would argue it would be in humanity's best interest to communicate with such a being with the goal to learn from them.
Our planet travels through space at 67,000 miles per hour. Perhaps we are simply travelling too fast to be approached by one of these creatures. To help visualize what I mean, let's imagine observing a 2-Dimensional being travelling across a plane, by definition, through space in 3-Dimensions (as we perceive it). If this being is travelling at high speeds across this plane, 67,000mph for example, it's safe to assume we'd have some difficulty communicating with them, they're just moving too fast. Now let's apply the same scenario but with a 4-Dimensional creature observing us. Just because this creature is able to perceive an extra dimension, may not mean it can reach speeds as high as 67,000mph at will.
A solution to this problem could be to launch a spacecraft with the mission to decelerate through space, in an arbitrary location, to a speed of zero (relative to space). We'd then be stationary in space and perhaps can then be approached through this extra dimension.
This is a concept I've been thinking about recently. I'm curious to see if anyone has any additional thoughts or ideas so please feel free to comment below :)
submitted by
AcceptableQuote4101 to
AskPhysics [link] [comments]
2023.06.04 05:20 QUEENboooB Husband messaged my best friend.
This is going to be long I think so thank you if you bear with me. My husband and I have been married for almost 5 years. We’ve got a 3 year old and a 8 month old.
Before we got married he created a new Snapchat that I didn’t know about and snapped my best friend (who he was also friends with before we started dating). He said “shhhh don’t tell _____ (my name)”.
We’ll I didn’t find out about it until months later when my friend and I were hanging out and she told me. I was pissed, he said he was sorry and it’d never happen again. He said he was drunk and wasn’t thinking about anything. I told him he better never embarrass me or treat me like that again or I’d be done. He agreed and that was the end of it.
Fast forward to 5 years later, I’m 3 weeks postpartum, my husband and I are under a ton of stress bc we’ve just had a baby and we have a failing business and things are just looking pretty dark. We own a failing bar. Before I had a baby he was rarely interested in going to the pub but after I had the baby things suddenly changed and he “needed to be there for the business.” This meant leaving at night around 7pm and not coming home until well after the kids were in bed. As late as 2 in the morning. He’d get drunk and ignore my texts and calls. He also had his 9-5 job still so I was seeing him very little. He was also severely depressed and this was his way of coping.
I was struggling. Postpartum is hard and I already struggled with anxiety and depression so it was a pretty bad time. I cried all day everyday.
Fast forward to 3 month postpartum and I find out that my husband has messaged my friend (same friend) on Facebook. He said happy birthday, I saw your kids, I feel bad for my wife, hey what’s up. All innocent things except that he was messaging her while he was actively ignoring my texts and calls. She showed me her messages and I was angry so angry. I came home and confronted him. He said he hadn’t messaged anyone else but I didn’t believe him honestly. He deleted all his social media so I couldn’t look at it.
He felt bad, he cried and apologized. I told him I didn’t want him to sleep in the same bed as me and he slept in the living room. I can’t remember how long he slept in the living room bc I was so depressed and sleep deprived my memory is terrible. I really don’t remember if we resolved it or what happened but now here we are.
Our son is 8 months old now and I’m not over it but I feel like bringing it up now will do more harm than good? I love my husband and I don’t want to damage our marriage in any way. Maybe I’m looking for advice
A part of me is also taking comfort in the fact that he is capable of doing this to me. I feel empowered somehow? I’m really not sure what that’s about but I feel like maybe I came to the realization that he’s not perfect so it’s okay if I’m not (not in a cheating way but in an ‘I can’t make dinner every night or keep the house clean and that’s okay’ kind of way).
But a part of me feels like if we’re ever on the rocks again or if he’s drinking again or if he’s depressed again, he may message someone else and idk I hate that
submitted by
QUEENboooB to
Marriage [link] [comments]
2023.06.04 05:18 Wrong-Lie9082 How to interpret? Did I ovulate?
2023.06.04 05:07 Sayyedain 06/03/2023
So I haven’t wrote or talked about anything since two weeks ago but I’m here and I want to write about my experiences. I can feel myself slipping away from prayer, I always miss because of the silliest of reasons and I know Allah swt looking down in shame right now but I still don’t know why I don’t do anything. But I am grateful to my lord (Allah swt) who has given me the best experiences in my life in the past 3-4 weeks. I’ve made new friends and have gotten quite close to some old ones. Hadia and I have developed something more than the kind of friendship we had previously, it feels like a true friendship, someone who is there for me and someone who I can be there for. We don’t want to have relationships or anything like that because that’s not really the way either of us want to roll but we have developed something of a brother-sister relationship, a bond that I cherish a lot. I don’t think I’ve been this close to anyone in a while, especially considering the fact this is my first friend (who isn’t related to me) since Kazim that I’ve become close to. Because of this, Hadia has Introduced me to some new people. Maha was someone I already knew but I only hung out with her once but she is a very nice girl, hilarious, and is basically an aunty. She might be a little wild and stuff but she’s also very genuine and kind. Someone new that I’ve become good friends with is Tehreem, she is really cool. It’s like, we have everything in common. She likes Spider-Man, I like Spider-Man. Her and I are both weebs and love Attack on Titan, we both love Eren. She even worked at CVS, like it was scary how much we had in common. I’m very happy that I’ve become friends with her because now I have someone who has similar interests as me. Raheem is someone I met at Umrah but I hadn’t hung out with him until I went to Six Flags. He’s pretty funny but I don’t take him too seriously. He’s a goofball but he’s a good guy too. He’s also a hooper, it’s pretty cool. I also met Maha’s little sister Yumna, she’s 14 but she’s a little baby. I’m not really sure why Dua hates her because she’s very adorable. I also recently met a new girl named Hamail. I heard of her before but then I found out she’s a girl from London Terrace. She’s pretty nice, we both are pretty similar in the spiritual stand point, she takes good care of her soul, as do I. She combines her spirituality with Islam and it reminds me of myself. She’s nice, I didn’t realize we had so many mutual friends to be honest. When I hung out with Hadia in the beginning of May, I had a lot of fun because we just talked for hours and ate food. It might’ve sucked because everything was closed but I enjoyed hanging out with her. Then we went to Six Flags with Maha, Tehreem, and Raheem. That was a lot of fun actually, I really enjoyed that day because me, Hadia and Maha just hung out for the rest of the night talking about life. Then when they came back from Puerto Rico, we went to iPlay America and had a ton of fun with Hamail and Yumna, but Raheem couldn’t come for some reason. Laser tag was fun and go karts too. I also ate good sushi for the first time, that was fun. I don’t think I’ve had this much of an experience with friends honestly, I love all of them so much. I wish that our friendships last until we die and transcend onto our future generations. Alhamdulillah!
submitted by
Sayyedain to
u/Sayyedain [link] [comments]
2023.06.04 05:02 Ilovetoes08 I can’t see my sleep in the app on my Apple Watch
2023.06.04 05:00 DTG_Bot Daily Questions [2023-06-04]
Want to buy the DLC? Check out the Lightfall Guide.
Season of the Deep (Season 21) key dates:
- May 23 - Season 21 begins
- May 26 (Friday of Week 1) - Ghosts of the Deep dungeon launches
- May 30 (Week 2) - First Iron Banner
- Nightfalls:
- May 23 (Week 1) - Devil's Lair
- May 30 (Week 2) - The Corrupted
- June 6 (Week 3) - The Disgraced
- June 13 (Week 4) - The Lightblade (Grandmaster Nightfalls begin)
- June 20 (Week 5) - Fallen S.A.B.E.R.
- June 27 (Week 6) - PsiOps Battlegrounds: Moon
- Trials of Osiris:
- Every weekend from Friday to Tuesday reset, except during Iron Banner weeks
- July 18 - Solstice
Welcome to the Daily Questions thread! Do you have a Destiny-related question that needs answering? Can't find it anywhere else on the web? Well, You're in luck! Simply ask your question down below, and the knowledgeable community of
/DestinyTheGame will answer it to the best of their abilities!
Be sure to use the search in the top right before submitting a question, as it could have already been answered. Also, be sure to check the thread itself!
We also have a nice collection of useful resources below "Useful links" in the sidebar / top menu.
We also have an
official Discord, which allows for live chatting about the game, LFG, and more!
Be sure to sort by new to see the latest questions! Rules - Absolutely no down talking. You were all new to Destiny once, so there's no need to belittle anyone just because you might know more.
- All hateful comments that derail conversation will be removed. This thread is a place of learning, so keep it civil.
You can find the full Daily Thread schedule here. submitted by
DTG_Bot to
DestinyTheGame [link] [comments]
2023.06.04 04:54 AcceptableQuote4101 Communication with 4-D creatures by decelerating through space. (Concept)
Let's assume there exists some 4-Dimensional creature (by which I mean a creature that can perceive some "4th dimension".) We can predict that this creature would be vastly more intelligent and developed than our species. Therefore I would argue it would be in humanity's best interest to communicate with such a being with the goal to learn from them.
Our planet travels through space at 67,000 miles per hour. Perhaps we are simply travelling too fast to be approached by one of these creatures. To help visualize what I mean, let's imagine observing a 2-Dimensional being travelling across a plane, by definition, through space in 3-Dimensions (as we perceive it). If this being is travelling at high speeds across this plane, 67,000mph for example, it's safe to assume we'd have some difficulty communicating with them, they're just moving too fast. Now let's apply the same scenario but with a 4-Dimensional creature observing us. Just because this creature is able to perceive an extra dimension, may not mean it can reach speeds as high as 67,000mph at will.
A solution to this problem could be to launch a spacecraft with the mission to decelerate through space, in an arbitrary location, to a speed of zero (relative to space). We'd then be stationary in space and perhaps can then be approached through this extra dimension.
This is a concept I've been thinking about recently. I'm curious to see if anyone has any additional thoughts or ideas so please feel free to comment below :)
submitted by
AcceptableQuote4101 to
spacequestions [link] [comments]
2023.06.04 04:53 De-pressedStudent Some bra science from someone who fits lingerie for a living :)
I just came on here to share some nuggets of wisdom about bras in general, if one of you find you learned something new then my job is done:)
To start with, I work in a high end lingerie store where we shape TO your body, not the other way around. Lingerie has the absolute power to transform how you feel on the daily as it’s the one thing that no uniform and no individual could control. Only YOU know what’s underneath (unless not, in that case im happy for you) and that’s special! I like to teach clients how they could wear special “fancy” pieces that they previously thought only existed for those special occasions on the daily. Quality of each piece matters, and personally find that European quality is just so much more than north American offers (cries in Canada). Once you figure out your size, you could mix around lingerie in your everyday wardrobe as statement pieces, sneaky peekaboos that could look so sophisticated when done right (ex: having a fancy lacy strap peaking through a blouse, having the top of the lacy cup peeking through in a cami, etc).
On top of this: I’ve met so many people who were mistreated at lingerie stores previously. You should not ever feel pushed into buying anything. You should not be ridiculed, shamed and ignored. Only YOU know what’s comfortable for you at the end of the day: and that’s okay. If you come to me and I fit you and you say you don’t like the true band size fit, and prefer loose because of ___, I will just warn you that you will not get as much support as you COULD, but will encourage you to stick with what you already know. If you’re sensitive to lace *good quality lace girl, not the la senza grit 4000 shred your lats by midnight. I will never show you lacey stuff. If you prefer to go in alone with no associate in the store to help you, I have tips on the bottom:)
Also a disclaimer: bra fitting is a freaking science to say the least, and that’s exactly why people like me exist! Since starting work I haven’t seen two pairs of breasts that are alike. Everyone is unique, everyone has at least a little difference in volume from left to right, and everyone has different preferences for bras.
I work hard everyday to break the stereotype of coming home and taking off that itchy piece of torture we wear daily for 8+ hours in our lives. I see so many girls come in saying they’re a 36C and they want a bra that FITS but surprise surprise they come out a 32G…
It could also be a very intimate and powerful piece of beautiful art that we wear for ourselves. Everyone deserves to be comfortable and feel beautiful in something like a bra.
Now onto the fun stuff, I’m gonna walk you through how to size yourself as best as you can :
Once you calculated your bra size with the calculator (which is correct for so many people (if measured according to instructions), however, some may feel more comfortable in sister sizing(see below))
To start with, there are two “main” types of bras: lined and unlined (padded/unpadded). I will not use any sort of “push up” or bra that has extra padding to give the girls any sort of “oomph”. When working, I prefer to size customers with unlined as that is when I can visually see if the sizing works because the padding hides any extra space that you’re not filling in that specific size. So to start with, i’m gonna have you grab any style unlined bra in the store to try on, along with two sister sizes in the same colour and style:
I will be using european sizing from here on out, so a DDD is just an F (D, DD=E, etc)
Fun fact: 2 bras of the same style but different colours usually fit DIFFERENT. I know all of the product that we offer, so I know which collections and which things fit and how they fit and who they work well with. You do not need this, just remember that every bra fits different even in the same size. The difference between the sizing is super minimal, but for comfort purposes you have to try on a lot. Just because a red bra made of super tight thick material doesn’t let you breathe in a 32H doesn’t mean that a lacy soft bra will as well.
- Go up a band size and down a cup size. (For example: if your “true” size is a 32C, I want you to grab 34B as well)
Fun fact: Sister sizes technically have around the same volume as each other but the shape of the wire is different. In every cup going up (A,B,C) the wire kind of concaves more outward so there’s more volume depending on the “root” of the girls. And sometimes the band fits better if your in between sizes:)
- Go down a band size and up a cup size.(Again, if your “true” size is 32C I want you to grab 30D)
Now into the changing room!
- Physical : Put on your “true” size first. Hook it on the loosest hook and pull the band below your back muscles. Now adjust the straps so that the band sits comfortably snug under the muscles, with around 3 fingers put horizontally under the hook on your back. It should stretch about 3-4 cm, and then “scoop” under your girls, sit them comfortably on top of the wire. Then grab the strap on top of the cup and pull it upwards towards your back and tighten until you have up to 2 fingers worth of space between the straps and your shoulder when you pull on it. Move around, if the wire is stabbing you when you’re flapping like a dying bird, not your fit.
the bra wire should sit comfortably under your girl hugging the shape. The end of the wire is supposed to be angles towards your armpit, not stabbing the girls.
- Visual : Now stand with relaxed shoulders and assess the size -> Is your boob inside the cup? There should be no “muffin top”. I’m trying to describe this as best as i can but i’m crying at this description i’m sorry😂* Now with a relaxed straight back (don’t hunch shoulders), lean over. If there’s a big gap it’s not your size girl move on.
Now repeat this with a sister size. Doesn’t matter if this one feels perfect, TRY it out some find these way more comfortable.
Now onto finding a GOOD quality bra that could outlast you:
also a very important one: Is it flattering? There are different types of styles of bras : demi cup, full cup, plunge, etc etc
I want you to try on at least a few before deciding what you don’t like. So many people don’t imagine wearing something when on display but change their minds when it’s on them.
Good quality bras that could last DECADES are in the 90-200 range. La senza and VS are following the big price ranges slowly but their quality is nowhere as good as something that Simone Pirele or Huit offers.
Fun fact: Red and any colour with red hues closer to your skin tone (read: beige lighter than your skin tone DOESNT work) will cover better under white tshirts than white.
If your bra is truly your size you should not feel it at the end of the workday.
Now random tips:
For bigger sizing stick to thicker straps. You need the support and the thin straps will dig in and make you die inside.
Demi cups are supper flattering on smaller sizes
Look at the stitching and quality of the material of the bra, learn to judge it: actual band material, if it feels high quality, if the lace is soft, etc etc. The felt on the back of the wire doesn’t count as “quality”. It should be soft but it’s never perfect, there’s some string strangers, etc.
I’ll edit if I remember anything important to add but my fried brain is retired after a long day :)
submitted by
De-pressedStudent to
ABraThatFits [link] [comments]
2023.06.04 04:49 fatheroftux 4-week sober: HRV up 53%, Restorative sleep down 41%
I am a moderately high drinker who has 2 to 3 glasses of wine per night. I took four weeks off and saw an expected increase in HRV, but what I didn’t expect was a huge drop in my restorative sleep. I’ve had many nights where REM sleep was less than 10 minutes. Going to give this another four weeks to see if things level out but I’m curious to see if anyone else has experienced something similar.
submitted by
fatheroftux to
whoop [link] [comments]
2023.06.04 04:44 T-NNguyen Phan Thanh Giản - Hay cuộc hòa bình dang dở Việt -Pháp (15-07-1864) (Phần 2)
| (Continue in Part 1) Đô- đốc Page kéo quân vô Nam. Mặt trận Pháp-Việt từ nay xoay về Sài Gòn. Tôn Thất Hiệp thống đốc các việc ở Nam Kỳ lúc này chỉ nặng về hoà, nên không xúc tiến gì công việc chống Pháp, mặc dầu quân số của Pháp rất ít, vì chủ lực của Pháp lúc này đang ở Trung Quốc. Nhân lúc mặt trận yên tĩnh như vậy, 18-4-1860 Đô-đốc Page tuyên bố mở cửa bể Sài Gòn cho tàu buôn các nước vào buôn bán. Trong bốn tháng, 70 chiếc tàu, 100 chiếc thuyền mành đã đến Sài Gòn mua được 70000 tấn thóc gạo và các thứ hàng hoá khác. Pháp đã thu được nhiều món tiền thuế lớn. Thấy tình hình mặt trận Sài Gòn không có gì là sáng sủa, vua Tự Đức bèn cử Nguyễn Tri Phương vào Nam Kỳ làm Thống đốc quân vụ. Tháng 8-1860 Nguyễn Tri Phương lên đường vào Nam Kỳ. Nhìn tổng quát, quân Pháp-Tây Ban Nha độ 1000 người, chiếm đóng tất cả khu Sài Gòn Chợ Lớn. Khu này nằm trên bờ ba con sông : rạch Tân Hủ, sông Bến Nghé và rạch Thị Nghè. Nhờ có thủy quân hơn hẳn Việt Nam, chúng đã hoàn toàn làm chủ trên ba khúc sông bao quanh Sài Gòn Chợ Lớn, và cả trên sông từ Sài Gòn ra biển. Nhưng về mặt bộ thì liên quân Pháp-Tây Ban Nha chỉ kiểm soát được một dải đất hẹp, dài khoảng 10 cây số, rộng khoảng 2 cây số ven bờ sông. Nguyễn Tri Phương động viên quân dân củng cố và mở rộng chiến lũy có sẵn ở Chí Hoà, xây từ thời Gia Long, sửa chữa lại dưới thời Minh Mạng. Chiến lũy này bao gồm một đại đồn và những công sự ngoại vi. Đại đồn hình chữ nhật, dài khỏang 2 cây số rưỡi, rộng khoảng 1 cây số, nằm ngay trên đường Sài Gòn – Hóc Môn – Tây Ninh. Tường đồn cao 3 mét rưỡi, dày 2 mét, có khoét nhiều lỗ châu mai, chung quanh có đào hào cắm chông và có đặt pháo đài ở các góc đồn cùng những nơi xung yếu. Quân sĩ 12000 người, 1000 lính đồn điền, 11000 dân quân. Đại đồn chia làm 5 ngăn, ngăn nọ cách ngăn kia bằng một bức tường kiên cố, có cửa thông nhau. Nếu quân địch chiếm được ngăn này thì ở ngăn khác quân Việt Nam vẫn tiếp tục chiến đấu được. Từ đại đồn toả ra ba nhánh chiến lũy. Nhìn về đại thể, hệ thống chiến lũy của Nguyễn Tri Phương cách xa phòng tuyến địch từ 1000 đến 1800 mét, và có ý đồ án ngữ không cho liên quân Pháp-Tây Ban Nha đi vào nội địa theo hướng Biên Hoà – Tây Ninh – Mỹ Tho. Không những thế, nhiều nhánh chiến lũy còn đang được tiếp tục xây dựng, thọt sâu vào sát địch để đẩy lui chúng ra phía bờ sông. Toàn thể chiến lũy dài khoảng 18 cây số ở thế quặp chặt lấy địch trong khu Sài Gòn – Chợ Lớn. Để đối phó lại, địch có nhiều lần cho quân tuần tiễu, điều tra và phá hoại công sự của Việt Nam, nhưng lần nào cũng bị đánh lui và có rất nhiều thương vong. Đồng thời Nguyễn Tri Phương cũng cho quân đánh trả và quấy rối địch. Nhiều trận phục kích đã diễn ra trên con đường tuần tiễu nối liền các hệ thống của địch, làm cho họ bị một số thương vong, trong đó có đại úy Barbé tử trận cuối năm 1860. Ngoài ra, Nguyễn Tri Phương còn tìm cách liên lạc với Hoa Kiều ở Chợ Lớn, để cùng Việt Nam phối hợp đánh địch. Thái độ Hoa thương ở Chợ Lớn lúc này có hai mặt. Một mặt về mối lợi trước mắt, ngay từ khi quân Pháp mới tới Sài Gòn họ đã là người tiếp tế đắc lực cho Pháp về những nhu yếu phẩm hằng ngày, đến khi Pháp mở cửa thương cảng Sài Gòn cho tàu buôn các nước ngoài, họ cũng là những người đi thu thập mọi thứ hàng hoá bị đọng lại ở lục tỉnh từ năm 1859 đem xuất cảng. Mặt khác, họ cũng tính rằng Việt Nam có thể đánh bật Pháp ra biển, vì thế họ đi nước đôi, vừa tiếp tế cho Pháp vừa trao đổi thư từ với Nguyễn Tri Phương, nói ông có thể hoàn toàn tin tưởng vào lòng trung thành của họ. Tình hình chiến sự thay đổi hẳn trong tháng 2-1861, sau khi quân Pháp chiến thắng Trung Hoa, và hoà ước Bắc Kinh được ký kết. Chủ lực của họ kéo về phương nam, tiếp tục cuộc chiến đấu dở dang với Việt Nam ở Nam Kỳ. Lực lượng quân đội viễn chinh lúc này kể cả thủy lục có khoảng 8.000 người với hơn 30 tàu chiến đủ loại và nhiều thuyền chuyên chở, 150 kỵ binh Phi Luật Tân, 600 lao dịch lấy ở Quảng Châu. Đô đốc Charner tổng chỉ huy quân đi viễn chinh đã rất ngạc nhiên khi tận mắt nhìn thấy sự tiến triển của chiến lũy Việt Nam. Hắn chuẩn bị đánh một trận lớn để phá vỡ chiến lũy, lấy đà tiến lên đánh chiếm toàn thể lục tỉnh. Charner là một con cáo già, liệu đánh vỗ mặt thì sẽ gặp nhiều sức kháng cự. Vì thế hắn đã quyết định tấn công về phía bên phải phòng tuyến Việt Nam, rồi tiến lên đánh vào đàng sau đại đồn Chí Hoà. Trong khi đó thì thủy quân sẽ ngược dòng sông Sài Gòn đánh vào phía trái phòng tuyến Việt Nam và chặn đường liên lạc của Việt Nam trên đường Sài Gòn – Biên Hoà. Chúng đã nghi binh, làm như định đánh thẳng vào trước mặt phòng tuyến Việt Nam. Quân Việt Nam dĩ nhiên phải tập trung đề phòng phía trước mặt phòng tuyến. Nhưng ngày 24-2-1861, Charner kéo 30 tàu chiến cùng với 3.000 quân tấn công vào phía bên phải phòng tuyến Việt Nam từ bốn giờ rưỡi sáng. Trận đánh đến trưa thì kết thúc. Pháp chiếm được tiền đồn bên phải phòng tuyến Việt Nam, với 66 thương vong : 6 chết trận, 60 bị thương. Buổi chiều, trong lúc liên quân Pháp – Tây Ban Nha nghỉ để chỉnh đốn, quân Việt Nam cho voi từ đại đồn xông ra đánh, nhưng không thành công. Sáng ngày 25-2-1861, Charner cho đoàn quân tấn công chia làm 4 đội – ba đội xung phong đánh sau lưng đại đồn và một đội dự bị. Trận đánh quyết liệt đã diễn ra trong suốt ngày 25-2-1861. Dưới sự chỉ huy của Nguyễn Tri Phương, quân Việt Nam đã chiến đấu vô cùng dũng cảm. Có nơi toàn thể đơn vị cho đến khi người cuối cùng bị tử trận. Theo tài liệu Pháp thì xác chết của quân Việt Nam bỏ lại ở hai ngăn cuối cùng của đại đồn Chí Hoà đã trên 300. Đó là chưa kể các ngăn khác và các vùng chung quanh. Chính Đô-đốc Charner trong báo cáo về chính phủ Pháp đã phải công nhận như sau “Trong hai ngày 24 và 25 tháng 2, sự chống cự của địch đã vô cùng mãnh liệt.” Về phía Việt Nam, có nhiều tướng lãnh bỏ mình : Nguyễn Duy em Nguyễn Tri Phương cùng tán lý Nguyễn Duy Dữ, tán dương Tôn Thất Trĩ đã tử trận. Phan Thế Hiển bị đạn xuyên qua ngực, võng về Biên Hoà. Nguyễn Tri Phương bị đạn ở bả vai phải rút về Tân Sơn Nhứt rồi Biên Hoà. Trước khi chết Phan Thế Hiển, vị phó tướng, nói với Nguyễn Tri Phương: “Trong đời cầm binh, tôi chưa thấy trận nào quyết liệt, dữ dội như trận Chí Hoà này. Lòng can đảm liều mình của binh lính ta không thua họ. Nhưng về binh khí thì không thể thắng nổi họ. Phải lo dưỡng dân, nuôi quân, mua binh khí của họ mà đánh họ, may ra mới được.” Về phía quân đi viễn chinh có 2 sĩ quan bị thương : tướng Vassoigne tổng chỉ huy trận đánh đã bị thương nặng ngay từ ngày 24-2-1861, Charner phải thay thế. Đại tá Palanca chỉ huy trưởng đội quân Tây-ban-nha cũng bị thương nặng. Vua Tự Đức và triều thần không biết là sáu tỉnh Nam Kỳ đã mất ngay từ lúc này. Binh tướng đã mất hết tinh thần. Đại quân của triều đình với tổng thống quân vụ đại thần Nguyễn Tri Phương cơ mưu như vậy, ở đại đồn Chí Hoà mà còn phải thua, thì giờ đây ai chống lại được bọn Tây dương ? Cả quan lẫn quân đều run sợ trước sức mạnh của bọn Tây dương. Cứ nghe tiếng súng của họ là bỏ chạy, còn đâu tinh thần để mà chiến đấu. Charner muốn chiếm thêm nhiều đất rồi mới thương thuyết. Hắn sai Trung-tá Bourdais theo đường sông và Thiếu-tướng Page theo đường biển vào sông Cửu Long kẹp chặt thành Định Tường (Mỹ Tho). Tiếng súng to, súng nhỏ nổ rền vang giữa buổi sáng, dân chúng nháo nhác xô nhau mà chạy. Đô-đốc Nguyễn Công Nhàn mặt không còn hạt máu bỏ thành chạy, quân sĩ uà theo. Quân Pháp vào thành mà không tổn thất bao nhiêu. Charner cho quân lính dừng lại, sắp đặt việc cai trị. Được tin Định Tường thất thủ, vua Tự Đức gửi khâm sai đại thần Nguyễn Bá Nghi vào kinh lý Nam Kỳ, xem rõ thực hư ra sao. Charner tiếp Nguyễn Bá Nghi trên hộ tổng hạm, do Nguyễn Trường Tộ làm thông ngôn. Nguyễn Bá Nghi xin hoà. Charner đưa ra mười hai điều yêu sách. Ngoài những điều về tự do buôn bán, tự do thông thương, tự do truyền đạo, Charner đòi nhượng hẳn hai tỉnh Gia Định và Định Tường cùng với thị trấn Thủ Đầu Một trong tỉnh Biên Hoà, và đòi Việt Nam bồi thường chiến phí là bốn triệu đồng tiền bạc Mễ Tây Cơ. Trước khi rời tổng hạm về kinh xin chỉ thị nhà vua, Nguyễn Bá Nghi có yêu cầu Charner hãy tạm đình chỉ các việc hành binh. Nguyễn Bá Nghi về Huế tâu : lúc này chấp nhận việc cầu hoà là hơn cả. Nhưng đại thần Trương Đăng Quế nghĩ hoà lúc này lợi không bằng hại. Đình thần ngả theo cái lý của Trương Đăng Quế, nhưng chống giữ bằng cách nào thì ai cũng lúng túng. Tự Đức xuống chiếu cầu người tài ra giúp nước, cùng với lời hịch kêu gọi dân binh nổi dậy chống Pháp. Đầu năm 1862, Bonard thay thế Charner, chiếm Biên Hoà, Bà Riạ và đảo Côn Sơn (Poulo Condor). Sang tháng Ba, chiếm Vĩnh Long. Nửa đêm đốc thần Trương Văn Uyển cho đốt kho súng và kho lương rồi trốn ra cù lao Minh. Quân Việt Nam tan tác bỏ chạy. Tự Đức sai PHAN THANH GIẢN và Lâm Duy Hiệp lãnh sứ mạng toàn quyền. Hai ông lên tàu Đoan Loan của ta, nhờ tàu Forbin của Pháp kéo vào Gia Định. Trước khi vào hội đàm, hai ông tìm Nguyễn Trường Tộ và Trương Vĩnh Ký. Nguyễn Trường Tộ nói :”Thưa đại nhân, việc nghị hoà không thể tránh khỏi, nhưng chỉ là tùy thời, ngăn chặn họ đừng tìm cớ sinh sự đánh lan mãi, để dân ta được thư thái, củng cố sức lực, đợi thời cơ họ sơ hở mà thôi. Việc khôi phục sau này chẳng những phải tìm trong bản quốc mà còn phải tìm nơi bốn biển trong thiên hạ.” Trương Vĩnh Ký thưa :”Bẩm đại quan, lúc này hoà là hơn cả. Đành phải nhượng cho họ một ít đất, mong sau này tìm cơ hội mà thương lượng lại. Trong bốn tỉnh đã mất, cố nói khéo, chuộc về một hai tỉnh may ra.” Sau ngày 1-6-1862, năm Tự Đức thứ 14, hai vị chánh phó sứ bước xuống tàu Duperré bắt đầu thương nghị với Bonard và Palanca. Thông dịch viên không phải là Trương Vĩnh Ký, cũng không phải là Nguyễn Trường Tộ, mà là Aubaret, một sĩ quan hải quân yêu chuộng văn hoá Trung Hoa và Việt Nam, tìm tòi học hỏi nhiều về ngôn ngữ Việt Nam. Cuộc hoà đàm mà Bonard đã chuẩn bị thật ra là một tối hậu thư. Bonard đọc cho Phan Thanh Giản và Lâm Duy Hiệp nghe từng khoản trong tối hậu thư ấy. Phan Thanh Giản tìm cách hoà hoãn :”Thưa ngài Phó Đô-đốc, 12 khoản hoà ước này thật hệ trọng đến quốc gia Đại Việt của chúng tôi. Nếu chúng tôi tự ý quyết định mà không một lời tâu đức vua của chúng tôi, thì chúng tôi không sao tránh khỏi sự quở trách, và hoà ước dẫu có được ký mà nhà vua không phê chuẩn thì làm sao thi hành được.” Bonard trả lời :”Nếu các vị không thể quyết định ngày hôm nay thì chúng tôi coi cuộc hoà đàm này là không thành, cuộc chiến sẽ tiếp theo.” Suy đi tính lại, Phan Thanh Giản và Phạm Phú Thứ ngày 5-6-1862 đã ký hoà ước với mười hai khoản. Dưới đây là những khoản chính : - Sự tự do theo đạo Thiên Chúa sẽ được ban hành trên toàn cõi nước Nam.
- Ba tỉnh miền Đông : Biên Hoà, Gia Định, Định Tường và đảo Côn Sơn được nhượng cho Pháp.
- Nước Nam không được ngăn trở tàu buôn Pháp mượn đường sang buôn bán với Cao Miên.
- Mở ba cửa khẩu, trong ấy có Đà Nẵng, cho tàu buôn Pháp và Tây Ban Nha đến buôn bán.
- Nước Nam không được nhượng đất cho cường quốc nào khác.
- Đền chiến phí, 4 triệu đồng tiền bạc Mễ Tây Cơ cho Pháp và Tây Ban Nha.
- Người Pháp bằng lòng trả lại tỉnh Vĩnh Long cho xứ Nam, không tham dự vào việc riêng của xứ này. Triều đình Huế phải gọi ngay các quan mà triều đình đã phái đi từ trước hay trong thời kỳ chiến tranh để điều khiển các cuộc hành binh trả thù, hiện đang lẩn trốn ở các huyện bị chiếm đóng. Phải theo đúng điều kiện này Pháp mới trả lại Vĩnh Long.
Sứ bộ lai triều, Tự Đức xem qua hoà ước nổi giận :”Hai ngươi không những là tội nhân của triều đình, mà còn là tội nhân của muôn đời hậu thế. Tội các ngươi đáng phạt nặng, nhưng nghĩ việc thương nghị ta coi như chưa thành, nay ta chỉ dụ cho Phan Thanh Giản làm tổng đốc Vĩnh Long, Lâm Duy Hiệp làm tuần-vũ Thuận Khánh, để giao tiếp với người Pháp, tìm cách uốn nắn những lầm lỗi trong hoà ước mà các ngươi đã phạm phải.” Điều mà Phan Thanh Giản mong muốn bây giờ là làm sao Bonard trả lại Vĩnh Long cho triều đình. Bonard cảnh cáo triều đình phải thi hành đúng các khoản hoà ước vừa ký, không được để Trương Công Định, Thiên Hộ Dương, Nguyễn Trung Trực quấy rối. Phan Thanh Giản viết thư cho Trương Công Định :”Hiện nay, triều đình đã ký hoà ước, hai bên tiếng súng đã ngừng, hạ lệnh bãi binh sao dám trái ? Vẫn biết hai chữ trung hiếu tốt đẹp vô cùng, nhưng cái đẹp ấy phải có giới hạn, đạo thần dân, không nên vượt quá cái giới hạn đó. Ví như con rắn mà vẽ thêm chân thì đâu phải là con rắn ? Vậy thì các ông không nên vượt quá giới hạn. Ví bằng các ông vượt quá giới hạn mà khôi phục được dư đồ Định Biên thì việc làm của các ông quả là vĩ đại. Nhưng khốn nỗi, đại binh nay đã triệt hồi, các chưởng binh trước kia, thủ hiểm tại các rừng núi, nay cũng tản mác đi các nơi, chỉ còn vỏn vẹn một số ít nghĩa quân đem ra chiến đấu, chắc gì đã giữ được phần thắng ? Còn để cố thủ, chắc gì đã thủ được lâu ? Các ông miễn cưỡng làm gì …” Nhưng thư gửi đi Trương Công Định trả lại, ba lần gửi, ba lần trả. Phan Thanh Giản thương Trương Công Định là người yêu nước, có chí can trường, định về triều tâu vua ra chiếu chỉ dụ Trương Công Định về giúp vua, nhưng Bonard đã bao vây Gò Công. Trương Công Định bị một thủ hạ làm phản, đưa quân Pháp đến tận sào huyệt. Trương Công Định bị thương, dùng ngay lưỡi gươm của mình kết thúc cuộc đời mình. Ấy là ngày 19-8-1864. Tự Đức còn đang ấm ức vì đã mất ba tỉnh miền Đông, năm 1863 cử sứ Phan Thanh Giản, Phạm Phú Thứ, Nguỵ Khắc Đản sang Pháp xin chuộc. Phái đoàn sáu mươi ba người cùng vàng bạc châu báu, các đồ thượng tiến, như kiệu lớn sơn son thếp vàng và bốn cái tán làm tặng phẩm cho Hoàng Đế Napoléon Đệ Tam cùng Nữ Hoàng Eugénie. Một sự ra đi tốn kém mà phần thắng lợi chưa sao nhìn thấy rõ. Phan Thanh Giản trước khi lên đường có hỏi ý kiến Nguyễn Trường Tộ. Tộ thưa :”Cái điều mà triều đình cho là phúc, sẽ là hoạ đấy. Hôm nay triều đình cắn răng lấy tiền muôn, bạc vạn ra chuộc lại ba tỉnh, thì ngày mai họ kiếm cớ lấy lại.” Phan Thanh Giản tiếc không gặp Trương Vĩnh Ký trước khi xuống tàu. Trương Vĩnh Ký là thông ngôn cho phái đoàn Pháp. Suốt cuộc hành trình, Trương Vĩng Ký rất thận trọng trong mọi giao tiếp. Thông dịch viên của sứ bộ Việt Nam là Nguyễn Văn Trường chết trên đường đi, chôn ở Aden. Những ngày chờ đợi hoàng đế Napoléon Đệ Tam nghỉ mát trở về là những ngày đoàn sứ bộ Việt Nam sung sướng nhất, bởi được tới tận các nhà máy đúc tàu bè, súng ống đạn dược và các dụng cụ thông thường mà lạ lùng. Tại điện Tuleries ngày 5-11-1863, Phan Thanh Giản đã yết kiến Napoléon Đệ Tam, dâng thư của vua Tự Đức và bầy tỏ nỗi Hoàng đế Pháp có vẻ ưng thuận, giao cho bộ ngoại giao trực tiếp đàm đạo với sứ thần mong ước được chuộc lại ba tỉnh đã mất. Việt Nam. Tổng-trưởng Achille Fould nói :”Hiện nay ngân sách chúng tôi thâm thủng đến 972 triệu quan. Chúng tôi không muốn chi tiêu nhiều cho cuộc viễn chinh. Các ngài yên tâm, Hoàng đế chúng tôi đã ra lệnh cho chúng tôi nghiên cứu một hoà ước mới, trả đất đai lại cho các ngài để lấy tiền cân đối ngân sách chính phủ.” Một hoà ước mới được thảo ra, trao cho sứ bộ Việt Nam trước khi lên đường về. Aubaret và Trương Vĩnh Ký dịch ra Hán văn. Pháp đình cho biết hai nước sẽ thương thuyết tại Huế. Trở về kinh đô, sứ bộ được triều đình tiếp đón trọng thể ở điện Thái Hoà. Sau khi nghe báo cáo, nhà vua coi như Phan Thanh Giản đã gỡ cho mình mối nhục nghìn vạn năm. Tự Đức vui vẻ phong ông làm thượng thư bộ lại như cũ. Phan Thanh Giản lại tâu thêm :”Sự giầu có, mạnh mẽ và các việc khôn khéo của nước Pháp nói không hết.” Đúng là : Bá ban xảo kế, tề thiên địa. Duy hữu tử sanh, tạo hoá quyền. (Trăm nghề khéo léo bằng trời đất. Duy việc sống chết, để quyền cho tạo hoá). Phan Thanh Giản thừa dịp ấy tâu xin vua nên canh tân đất nước, gửi sinh viên ra ngoại quốc học, mở rộng giao thương, và không ngăn cản việc truyền đạo. Tự Đức không trả lời. Bọn nịnh thần to nhỏ chê bai Phan Thanh Giản mới đi nửa năm mà đã thần phục người Pháp sát đất, còn nói gì đến việc chống lại họ để giữ nước. Ra về ông buột miệng than : Từ ngày đi sứ tới Tây Kinh, Thấy việc Âu Châu phải giật mình. Kêu rú đồng ban, mau tỉnh dậy, Hết lòng năn nỉ, chẳng ai tin. Aubaret mở cuộc thương thuyết cùng Phan Thanh Giản, Trần Tiễn Thành, Phan Huy Vỵnh về một hoà ước mới từ ngày 16-6-1864 đến ngày 15-7-1864. Hai bên đã thoả thuận ký hiệp ước trước khi chia tay : - Hoàng đế Pháp chịu trả lại cho Hoàng đế Đại Nam quyền cai trị ba tỉnh Gia Định, Biên Hoà và Mỹ Tho.
- Việt Nam nhường đứt cho Pháp các nơi dưới đây :
- Thành phố Sài Gòn Chợ Lớn,
- Đồn Thủ Đầu Một,
- Đồn Mỹ Tho,
- Dòng sông nhà giây thép,
- Bãi Gánh Rái (Vũng Tàu),
- Sông Sài Gòn,
- Núi Nùa (Bà Riạ),
- Đảo Côn Sơn.
- Mỗi năm Việt Nam phải trả cho Pháp hai triệu quan trong 40 năm liên tiếp, hoặc bằng tiền hoặc bằng sản vật có giá tương đương.
Vua Tự Đức hài lòng. Trong lúc ấy, Chasseloup Laubat thượng thư bộ hải quân kiêm bộ thuộc địa Pháp, nhìn thấy một đồng bằng phì nhiêu mênh mông từ bốn tỉnh Nam Kỳ qua Cao Mên, cùng với con sông Cửu Long nối qua lục địa sang Trung Hoa, tơ lụa phong phú và được ưa chuộng. Chasseloup Laubat dâng sớ tâu rõ mọi việc lợi hại và xin Hoàng Đế vì quyền lợi của Đại Pháp mà từ chối việc trả đất cho triều đình Huế. Napoléon III là người không quyết định, hay thay đổi, người nào nói chuyện với ông ấy lần chót là người ấy có lý. Dẫu đang thiếu hụt ngân sách trầm trọng và một cuộc chiến tranh Pháp Đức có cơ bùng nổ một ngày gần đây, Napoléon III quyết theo lời cầu khẩn của Chasseloup Laubat. Tháng 2-1865, năm Tự Đức thứ 16, Aubaret trở ra Huế báo với Tự Đức rằng Hoàng Đế Pháp nghĩ lại, xin vua Đại Nam cứ y nguyên hoà ước Nhâm Tuất thi hành. Tự Đức lặng người. Nhà vua không ngờ người Tây dương tráo trở như thế. Liền lúc ấy, triều đình nhận được một tin khẩn cấp của Tổng-đóc Vĩnh Long Trương Văn Uyển về ý đồ người Tây dương trước ba tỉnh miền Tây. Cả đình thần nhốn nháo. Tự Đức hỏi :”Chiến thì chiến cách nào đây? Chiến mà thắng nổi, con dân ta đâu sợ hao xương tổn máu ? Còn hoà ? Hoà trong thế bại, chúng ép ta trăm bề. Người cẩn trọng như Phan Thanh Giản, còn để họ lừa mà không biết.” Quần thần đề nghị vua cử Phan Thanh Giản vào kinh lý trong Nam. Tự Đức nhìn Phan Thanh Giản phán :”Trẫm phong khanh làm hiệp biện đại học sĩ, hộ bộ thượng thư, sung kinh lược sứ, ba tỉnh Vĩnh Long, An Giang, Hà Tiên. Từ nay trẫm tha tội cách lưu.” Đầu năm Tự Đức thứ 16 (1866), Phan Thanh Giản đến soái phủ Sài Gòn. Trong cuộc gặp gỡ này, ông khẳng định tôn trọng hoà ước mà hai bên đã phê, và mong đợi Pháp giữ uy tín một nước lớn. Giám đốc bản sứ vụ Pháp ở Sài Gòn là Vial nhún vai :”Nước Pháp là một nước văn minh, biết tôn trọng những gì mình đã ký. Quân tử nhất ngôn, Khổng Tử đã dạy như thế (Vial đã từng ở Trung Quốc, đã từng nghiên cứu Khổng Tử). Chỉ tiếc triều đình các ông không biết mình chơi với ai, nên giấy chưa ráo mực, các ông đã ngầm xúi dân phiến loạn chống chúng tôi.” Phan Thanh Giản bác luận điệu của Vial :”Mong ông hiểu cho thiện ý của triều đình chúng tôi, nước nào mà chẳng có kẻ phiến loạn.” Vial nói :”Nhưng ít nhất các ông phải ra tay cùng chúng tôi để chứng tỏ sự trung trực thi hành hoà ước.” Phan Thanh Giản điềm tĩnh trả lời :”Mong ông hiểu cho chúng tôi, đất thuộc ai thì người ấy giữ. Chúng tôi phải lo các vùng đất của chúng tôi.” Tháng Mười năm ấy, Vial cùng cố Trường (Legrand de la Liraye) ra Huế gặp triều đình xin mua ba tỉnh Vĩnh Long, An Giang và Hà Tiên. Tự Đức nổi giận :”Người Tây dương thật ngang ngược. Ta có phải là ông vua bán nước đâu mà họ đòi mua !” Nói vậy nhưng Tự Đức hạ lệnh cho Phạm Phú Thứ và Phan Huy Vịnh đến sứ quán Pháp điều đình. Vial mỉm cười nói :”Vì muốn giữ mối giao hoà hai nước và vì tôn trọng hoà ước nên Đại Pháp mới xin được mua. Còn nếu các ngài không chịu bán, e những người ứng mộ gia tăng rồi lại gây ra việc binh đao.” Trong lúc ấy, tân thống-đốc miền Nam La Grandière, một tay thực dân lão luyện gặp Phan Thanh Giản ở Sài Gòn để thông báo quyết nghị của chính phủ Pháp sẽ chiếm ba tỉnh miền Tây. Vẫn với giọng điềm tĩnh vốn có, Phan Thanh Giản nói: “Nước Đại Pháp và Đại Việt đã được cải thiện tốt trong giao hảo. Trước sau tôi vẫn mong cái sự giao hảo kia ngày càng tốt hơn. Sự bất hoà chưa bao giờ đem lại điều gì tốt đẹp mà ngược lại chỉ tốn xương máu hai dân tộc.” La Grandière mỉm cười thân thiện :”Tôi trọng thái độ điềm tĩnh và khôn ngoan của ngài. Nhưng rất tiếc, triều đình các ông đối xử với chúng tôi không như lời ông nói, và gần đây lại từ chối lời đề nghị cho chúng tôi mua ba tỉnh miền Tây Nam Kỳ. Vì vậy một quyết định khác được thay thế, chỉ mong ông đừng chống cự. Ngài nói đúng đấy. Cuộc giao tranh nào không đổ xương máu và xương máu ai lại không làm đau lòng cả ngài lẫn tôi.” Phan Thanh Giản thấy mệt mỏi và chán nản, làm đơn xin vua cho ông được nghỉ ngơi tuổi già. Tự Đức trách :”Khanh chưa làm xong sứ mạng ta giao, khanh nghĩ sao ? Sao lại xin về ?” Phan Thanh Giản cùng Tổng-đóc Trương Văn Uyển đi thị sát ba tỉnh miền Tây, tới đâu ông cũng thấy dân tình đau khổ rách rưới. Binh lính ngao ngán lo sợ. Từ Hà Tiên ông đi thẳng về Mỹ Tho gặp Trung-tá Ansart đại diện cho đô đốc Lagrandière, tại sân sau một ngôi đình. Phan Thanh Giản hỏi ngay :”Tại sao các ông muốn chiếm ba tỉnh miền Tây Nam Kỳ ? Các quan triều đình không cố gắng thoả mãn mọi yêu sách của quan Thống-đốc sao ?” Ansat nghĩ ngợi một lúc xong đáp :”Nếu chính phủ Pháp muốn chiếm ba tỉnh miền Tây thì không phải chỉ để mở rng thêm lãnh thổ, nhưng vì một nhu yếu chính trị, mà chắc ông hiểu hơn cả tôi … Tốt nhứt ngài nên nhượng ba tỉnh miền Tây cho chúng tôi, đó là điều đảm bảo cho lòng thành thật và ngay thẳng của triều đình các ngài.” Phan Thanh Giản viết sớ tâu về triều, cuộc gặp gỡ với Ansart đại diện cho Lagrandière ở Mỹ Tho, và báo động khẩn mật tình hình ba tỉnh miền Tây, nhưng chẳng hiểu sao triều đình không trả lời. Vial công khai chia ba tỉnh miền Tây đang thuộc quyền triều đình Việt Nam thành tám vùng, mỗi vùng có thanh-tra-toà. Mới đây, tám thanh-tra-toà đã nhận được thư của quản-đốc nội vụ Vial, thông tin về việc chiếm ba tỉnh Vĩnh Long, Châu Đốc và Hà Tiên của Việt Nam :”Thống đốc quyết định chiếm ba tỉnh trên để chấm dứt loạn lạc ở biên giới ba tỉnh miền Đông của chúng ta bởi những toán binh phiến loạn và giặc cướp mà chính quyền Việt Nam bất lực không thể ngăn chặn, mặc dầu có sự thỉnh cầu không ngớt của chúng ta.” Ngày 17-6-1867, tàu binh Pháp đến cửa thành Vĩnh Long. Legrand de la Liraye (cố Trường) thông ngôn cho Pháp trao thư của Lagrandière cho Phan Thanh Giản, đại ý trong thư nói thẳng rằng người Pháp cần chiếm ba tỉnh miền Tây vì triều đình Việt Nam dung dưỡng bọn phiến loạn chống lại họ, và phạm hoà ước Nhâm Tuất. Phan Thanh Giản vừa đọc xong tối hậu thư thì Legrand de la Liraye nói :”Ngài Đô Đốc muốn mời ngài xuống du thuyền L’Oudine để thương nghị.” Lagrandière đón Phan Thanh Giản và Võ Doãn Thanh ở cửa du thuyền, mời vào phòng họp và nói :”Chúng tôi yêu cầu ngài giao toàn thành Vĩnh Long cho chúng tôi. Chúng tôi bảo đảm với ngài sẻ không có một sự báo thù nào xẩy ra và trật tự sẽ được giữ nguyên như dưới sự cai trị của các ngài.” Giữ giọng trầm tĩnh, Phan Thanh Giản trả lời :”Là thần dân nước Việt Nam, tôi chỉ có quyền giữ đất chứ không có quyền giao đất.” Lagrandière đáp :”Ngài nói đúng, nhưng đây là lệnh. Trong quân binh, đã là lệnh thì buộc phải thi hành.” Phan Thanh Giản không nói thêm một lời nào nữa, ông lặng lẽ lên bờ. Lagrandière cùng quân binh của y cặp sát cạnh Phan Thanh Giản, tràn luôn vào thành Vĩnh Long. Vào thành, Phan Thanh Giản ngồi cạnh Trương Văn Uyển và Võ Doãn Thanh, im lặng, trầm tĩnh. Đối diện ông là Lagrandière. Phan Thanh Giản nhìn y hỏi :”Các ông còn muốn gì nữa ở tôi ?” Lagrandière điềm nhiên :”Tôi muốn không có súng nổ và máu chảy, vì vậy tôi mong ngài viết thư riêng cho Tổng-đốc An Giang và Hà Tiên không nên chống cự chúng tôi.” Phan Thanh Giản đáp :”Ngài để cho tôi về nhà suy nghĩ kỹ càng.” Lagrandière :”Tôi sẽ cho người theo bảo vệ ngài. Ngài thông cảm : lúc này đang loạn lạc.” Trở về căn nhà lá đơn sơ ở ngoại thành Vĩnh Long, có hai tên lính Pháp theo giữ, ông viết thư gửi cho Tổng-đốc An Giang và Hà Tiên : “Hỡi các quan và dân chúng, “Quốc gia của Hoàng Đế ta, có từ thời xưa. Sự trung thành với Tiên Vương là trọn vẹn và luôn luôn hăng hái. Chúng ta không thể nào quên ơn Hoàng Đế và Tiên Vương của chúng ta. “Bây giờ đây người Phú-lang-sa đến xứ ta với nhiều súng ống bắn mạnh, gieo rắc sự vẩn đục trong dân chúng ta. Chúng ta yếu ớt không thắng nổi người Phú-lang-sa. Tướng soái, lính tráng của ta đều bị họ đánh bại. Mỗi lần đánh nhau là mỗi lần đem lại đau khổ cho dân chúng ta. “Bản chức van vái trời, bản chức nghe theo lẽ phải và tự nhủ : bây giờ thế họ như dòng thác, ta chặn chỗ này nước chảy chỗ khác. Thế nước thế này, dẫu cố gắng giữ chẳng khác gì mình lại kéo về mình một cách vô ích những tai hoạ để tai hoạ ấy đè lên đầu dân mà trời đã trao cho mình chăn dắt. “Bản chức buộc phải lựa theo thế trời mà đứt ruột gan giao ba tỉnh miền Đông cho họ, ngõ hầu mưu sự yên hoà cho dân chúng. Nay người Phú-lang-sa lại lấy cớ nghĩa quân ta nổi lên chống họ để buộc ta giao ba tỉnh miền Tây cho họ. Ta đã nói với họ rằng ta chỉ có quyền giữ đất chứ không có quyền giao đất. Nhưng nếu bản chức tuỳ theo Thiên Ý mà tránh đỡ giùm dân khi họ đem tai hoạ gieo lên đầu dân mình, như vậy bản chức trở thành phản thần đối với Hoàng Đế của ta vì bản chức giao ba tỉnh của Hoàng Đế cho người Phú-lang-sa mà không chống cự. Bản chức đáng tội chết ! “Hỡi các quan và lê dân ! Các người có thể sống dưới sự điều khiển của người Phú-lang-sa, những người này chỉ đáng sợ trong lúc chiến tranh mà thôi, nhưng lá cờ ba sắc không thể phấp phới bay trên thành lũy mà nơi ấy Phan Thanh Giản còn sống.” Đưa thư cho Lagrandière xong, ông dặn Trương Văn Uyển :”Trước sau ta vẵn tôn trọng hoà ước năm Nhâm Tuất. Quan lấy tiền lúa trong kho nộp tiền bồi thường cho họ, để nói với họ rằng chính họ vi ước chứ không phải chúng ta.” Rồi bằng một giọng nhỏ hơn như thì thào, ông tiếp :”Hãy lợi dụng lúc này đưa người mình về đất triều đình (ý nói Phan Thiết). Ngay cả quan nữa, cũng mau chân lên. Đất mất thì còn tìm cớ lấy lại được. Người mất thì mãi mãi muôn đời.” Đoạn ông xếp triều phục, ấn triện, 23 đạo bằng sắc, cho người mang về triều dâng vua Tự Đức, kèm theo một lá sớ : “… Gặp thời bĩ, việc dữ khởi lên trong cõi, khỉ xấu xuất hiện biên thùy. Việc Nam Kỳ đến thế này không thể ngăn nổi. Nghĩ tôi đáng chết, không dám cẩu thả sống để nhục đến quân phụ. Hoàng thượng rộng xét cổ kim, hiểu rõ trị loạn, có người hiền giúp đỡ, kính phép trời, thương người cùng khổ, lo trước tính sau, thay dây đổi bánh, thế lực còn có thể làm được. Thần đến lúc tắt nghỉ, nghẹn ngào, không biết nói gì, chỉ gạt nước mắt tỏ lòng quyến luyến trông mong khôn xiết.” Phan Thanh Giản gọi các con lại trăn trối :”Khi ta thác rồi, đem linh cữu của ta về chôn tại làng Bảo Thạnh, bên phần mộ tổ tiên. Còn tấm triện nên bỏ, nếu không hãy đề : quan tài của một thư sinh già họ Phan gốc ở miền bể Đại Nam. Bia mộ cũng như thế.” Đoạn ông cầm bút viết : Minh sinh thỉnh tỉnh, nhược vô ưng thư :”Đại Nam hải nhai lão thư sinh tính Phan chi cửu, diệt dĩ thử chi mộ.” Rồi ông mặc áo rộng, bịt khăn đen, bắt đầu tuyệt thực. Lagrandière sai bộ hạ đem đồ ăn thức uống, loại quí, hiếm, thuyết phục ông dùng. Ông bảo họ mang về. Sau mười lăm ngày nhịn ăn không chết, ông bèn uống thuốc phiện với dấm thanh. Ngày 4-8-1867 ông từ trần. Lagrandière không bỏ dịp lợi dụng cái chết của ông. Trong lúc hàng vạn người dân Vĩnh Long đổ ra bờ sông cúi đầu tiễn đưa ông về Gãnh Mù U, cái làng Bảo Thạnh khô cằn, nơi ông ra đời, thì Lagrandière tổ chức đám quốc táng long trọng, để tỏ rằng chính phủ Pháp vẫn kính trọng và mến tiếc Phan Thanh Giản. https://preview.redd.it/0xveyptuyw3b1.png?width=258&format=png&auto=webp&s=0a5773df21a003069b0f40bd3ffb55f9bc5fd243 Trích chiếu chỉ của vua Tự Đức ngày 21-10-1867: “Phan Thanh Giản thủy chung lời nói không xứng với việc làm, đem học vấn danh vọng một đời trút sạch xuống biển Đông, thật là táng tận lương tâm. ” … đi sứ không có công, giữ chức kinh lược để mất ba tỉnh, hai tội đều nặng. Mặc dầu đã lấy cái chết tự phạt nhưng cũng không đủ đền bù cho trách nhiệm. Vậy cho truy đoạt chức tước phẩm hàm, đục bia tiến sĩ.” Hai mươi năm sau, vua Đồng Khánh cho Phan Thanh Giản phục chức hàm là Hiệp Tá Đại Học Sĩ. Trích điếu văn của Phạm Phú Thứ : “Một thân thờ ba triều, làm quan hơn bốn mươi năm, già hơn bảy mươi tuổi, rất từng trải kinh nghiệm, được tôn trọng và tin cậy trong triều cũng như trong nhân dân. Học rộng phẩm cách tuyệt vời, dù hoàn cảnh trái ngược đến bao nhiêu, ngài cũng không bao giờ là người hại nước. Dù hoàn cảnh ngang trái thế nào, ngài vẫn giữ trọn tấm lòng cao thượng. “Những bọn hèn đứng thấp chẳng thấy gì, la hét nhảy nhót như mê như say, nào có biết đâu tình thế nước nhà. “Tiếc cho ý chí của ngài không được thực hiện.” Thơ điếu của Nguyễn Đình Chiểu, tác giả Lục Vân Tiên : Non nước tan tành hệ bởi đâu ? Dàu dàu mây bạc cõi Ngao Châu. Ba triều công cán vài hàng sớ, Sáu tỉnh cương thường một gánh thâu. Ải Bắc ngày trông tin điệp vắng, Thành Nam đêm lắng tiếng quyên sầu. Minh sinh chín chữ lòng son tạc, Trời đất từ đây mặc gió thâu. Một cái chết tương tợ mà ít người biết là cái chết của Lâm Duy Hiệp, phó sứ của Phan Thanh Giản. Thấy mình có tội vì không làm bổn phận triều đình giao cho, Lâm Duy Hiệp khi bịnh không ăn, không chịu thuốc thang mà đợi cái chết (15-11-1863). Hai cái chết, hai con người, hai nhân cách đáng trọng, nhưng lịch sử, người đời sau sẽ đối xử như thế nào ? Khó mà lường được. BẠT Sau khi Phan Thanh Giản tự sát, chiến tranh Pháp Việt tiếp diễn. Thất trận với Phổ năm 1872, chính phủ Pháp muốn gỡ lại bằng cách tăng thêm thuộc địa. Người biện hộ hăng hái nhất cho thuyết này là Jules FERRY, thủ thướng Pháp (1880-1881) và (1883-1885). Chiếm xong miền Nam, Pháp thôn tính miền Bắc Việt Nam. Chiến cuộc rất mãnh liệt, tàn khốc, nhưng cuối cùng Pháp thắng. Sau khi vua Tự Đức thăng hà (1883), Pháp tấn công Kinh thành Huế và buộc các phụ chánh nhận chế độ bảo hộ. Hoà ước Fournier chưa ráo mực thì hoà ước Patenôtre 1884, bắt chính phủ Việt Nam công nhận nền bảo hộ của Pháp ở Trung và Bắc bộ. Vua Hàm Nghi lên ngôi lúc mười bốn tuổi, bỏ kinh thành theo Kháng chiến, bị bắt đầy đi Algérie. Pauk BERT thân tín của Jules FERRY thành lập Liên Bang Đông Dương năm 1887. Ngoài Nam Kỳ thuộc địa, Trung Kỳ, Bắc Kỳ, Cao Miên bảo hộ, có thêm từ năm 1888 quốc gia Lào. Nếu vị toàn quyền đầu tiên Jean Marie de LANESSAN (1891-1894) nhiệt tâm bảo vệ cho dân tc bị đô hộ, yêu cầu chính phủ Pháp thi hành đúng theo tinh thần của hiệp ước Pháp -Việc năm 1884 để cho dân Việt Nam được độc lập về chính trị, cai trị, và xã hội, thì Toàn Quyền Paul Doumer (1897-1902) biến Đông-Dương thành một thuộc địa do chính quyền trung ương trực tiếp điều khiển. Trong những vùng bảo hộ, người Pháp được quyền sở hữu y như trong những vùng thuộc địa. Thuế điền thổ mỗi năm mỗi tăng. Thuế mới mọc lên như nấm : thuế muối, thuế rượu, thuế chợ, thuế rừng. Người cùng đinh càng thêm khổ. Về mặt chính trị, chính quyền thực dân đã tỏ ra chuyên chế, bạo ngược. Năm 1907, họ truất phế vua Thành Thái, cáo gian nhà vua loạn trí, và đưa người con là hoàng tử Duy Tân mới tám tuổi lên ngôi. Dân chúng Việt Nam rất công phẫn, cho đó là một xúc phạm nặng nề. Vài biện pháp khoan hồng và một ít sửa đổi để chinh phục nhân tâm lúc nước Pháp động viên tài lực trong trận Đại Chiến thứ nhất, không ngăn được vua Duy Tân chống lại (1916). Chính quyền Pháp truất phế nhà vua và đày đi đảo Réunion cùng với vua cha Thành Thái. Nhưng giới trí thức Việt Nam, ưu tú, năng động nhất, yêu sách nhất trong bán đảo, đặt nhiều hy vọng. Những hy vọng ấy được vua Khải Định phát biểu trong cuộc du hành tại Pháp năm 1922. Ảo vọng biến thành thất vọng. Các nhóm cấp tiến nhất của giới trí thức quay sang chủ nghĩa quốc gia dân tộc, háo hức và bạo động. Các nhóm cách mạng nổi lên bạo động. Thực dân đàn áp mãnh liệt. Vua Bảo Đại trưởng thành ở Pháp do phụ chánh Charles trông nom, về nước cũng không cải cách được gì. Trận Đại Chiến thế giới thứ hai chưa kết liễu, thì ngày 9-3-1945 Nhật đảo chánh Pháp. Tháng 10-1945, tướng Leclerc và Đô-đốc D’Argenlieu cầm đầu đoàn quân viễn chinh Pháp đổ bộ lên Sài Gòn. Chiến tranh ác liệt lại tiếp diễn trong chín năm trời và kết thúc tại Điện Biên Phủ năm 1954. Hàng vạn thanh niên Pháp bị hy sinh, vì chính phủ Pháp hủy bỏ hoà ước do PHAN THANH GIẢN và Aubaret ký ngày 15-7-1864. Bên lề việc tự sát của Phan Thanh Giản I. Ba cách xuất xứ của kẻ sĩ Phan Thanh Giản có hai người bạn học thân từ thuở thiếu thời, nhưng mỗi người chọn một đường đi khác nhau. 1) Lê Bích Ngô có tài đức, nhưng tìm chốn vắng vẻ ẩn thân, không để lộ tung tích. Khi Phan Thanh Giản ra kinh nhậm chức, Lê Bích Ngô tiễn bạn có tặng mười bài thơ liên hoàn tứ tuyệt, viết trên lụa :”Dương Liểu Từ”. Đi đến đâu Phan Thanh Giản cũng mang theo và luôn luôn treo ở chỗ quan trọng nhất trong thư trai. Chúng tôi xin trích bài thứ nhất : Tà ý đông phong bạn tịch dương, Thanh thanh thanh ánh nhập tư đường. Đa tình bất dữ hành nhân thuyết Bạn trước lư oanh thuyết đoản trường. Mộng Tuyết dịch : Phe phẩy đông phong dưới ánh chiều, Bờ ao cành biếc bóng xiêu xiêu. Nặng tình không gửi người qua lại, Thủ thỉ con oanh nói ít nhiều. 2) Phan Dĩ Thử: học giỏi mà không chịu đi thi, ở nhà cầy ruộng. Mỗi lần vào kinh lược miền Nam, Phan Thanh Giản đều ghé thăm bạn để tâm sự. Trong lúc gây cấn, ba người con trai của ông Phan Dĩ Thử đã hy sinh cho đại cuộc. Người con trưởng theo Nguyễn Tri Phương chết tại đồn Kỳ Hoà, hai em theo theo Quản Định chết ở Cần Giuộc Gò Công. Khi Phan Thanh Giản tuyệt thực, thân nhân cản không được, có mời Phan Dĩ Thử ra, nhưng cũng không thuyết phục được, mà lại thấu nỗi lòng bạn nên khi về đến nhà, ông bưng chén dấm pha nha phiến ngửa cổ uống một hơi. Trước khi lià cõi đời, ông kêu đám cháu nội ngoại lại trăn trối :”Suốt đời ông thanh bần, nhưng không làm được gì cho dân cho nước. Nay ông thấy mình già sức kiệt, có sống cũng không làm nổi điều chi có ích. Vả lại ông cũng như bạn ông là Phan đại nhân, không bao giờ muốn nhìn lá cờ ba sắc phấp phới bay trên nơi ông đang sống." II. Đừng lạy mà nhục quốc thể Trước khi sứ bộ lên đường, vua Tự Đức căn dặn :”Quốc thư phải đưa đến nơi, đừng để các quan đượng sự ngăn đón, đừng chuyên tin lời người thông ngôn. Sứ thần là người thay mặt vua đừng lạy mà nhục quốc thể.” So sánh với phái bộ Xiêm khi vào chầu Hoà,g Đế Napoléon III và Nữ-hoàng Eugénie quì mọp sát đất, thì chúng ta nhận thấy vua Tự Đức quả là một vị anh quân. III. Cái khăn gói của cụ Phan Thanh Giản là lá cờ Việt Nam đầu tiên trên đất Pháp (Chuyện vui lịch sử của Diệu Huyền, trích trong Phổ Thông) Năm 1863, Hoàng Đế Đại Nam là vua Tự Đức có gửi một phái đoàn qua Pháp để điều đình với Hoàng Đế Pháp là Napoléon III về việc xin chuộc lại ba tỉnh Nam Kỳ vừa bị Pháp chiếm đóng và cai trị. Phái đoàn gồm có một vị Sứ-thần là Phan Thanh Giản, hai vị phó sứ là Phạm Phú Thứ và Ngụy Khắc Đản cùng các tùy tùng : hai y-sĩ thuốc Nam trong số đó có Phan Thanh Liêm là con Phan Thanh Giản, hai người thông ngôn và mấy người hộ vệ do Lương Doãn, đi trưởng, chỉ huy. Ngày 18 tháng 8, vào giờ Thân (3 giờ chiều), chiếc tàu thủy Européen chở phái đoàn từ Sài Gòn qua, vừa cặp bến Suez. Viên Đô-đốc Lagrandière, Thống-đốc Pháp ở Sài Gòn, phái một nhân viên, Thanh-tra hành chánh, đi theo phái đoàn Việt Nam để dẫn đường. Tàu sắp cặp bến, viên này nói với Sứ-thần Việt Nam rằng theo thủ tục quốc tế, khi tàu của một vị Đại-sứ ngoại quốc đến một hải cảng nào thì hải cảng ấy sẽ bắn 19 phát súng lệnh để chào mừng, và chiếc tàu phải thượng cờ nước viên Đại-sứ lên. Vậy, ông ta nói, xin Đại-sứ Việt Nam cho thượng cờ Việt Nam lên để đáp lễ chính phủ Ai-cập khi họ bắn súng chào mừng Đại-sứ của Hoàng-đế Việt Nam. Cụ Phan Thanh Giản liền hội nghị tất cả phái đoàn để bàn tính, vì nước Việt Nam hồi đó chưa có quốc-kỳ, trừ lá cờ đuôi nheo thêu Rồng là kỳ hiệu của Vua, phái đoàn không dám treo và không được phép treo. Lúc phái đoàn từ Huế đi ra, vua Tự Đức và cả triều đình không ai ngờ sẽ xẩy ra việc “chào cờ” ở ngoại quốc. Ba vị Sứ-thần và cả đoàn tùy tùng bối rối chưa biết làm sao, thì ông Đội-trưởng Lương Doãn mạnh bạo thưa :”Dạ, bẩm ba Cụ, nước ta không có cờ mà chuyện này gấp rút quá không có cách chi giải quyết được, vậy xin lấy tạm cái khăn gói của Cụ Sứ-thần, bằng lụa Kiều-cầu còn mới tinh, màu đỏ tươi đẹp quá, để làm cờ, rồi khi nào về nước sẽ tâu Hoàng-thượng biết.” Các vị Sứ-thần bạn luận một lúc rồi đồng ý làm theo lời trình của viên Đội-trưởng, vì không còn cách nào khác nữa. Nhưng khi đem tấm khăn gói màu đỏ tươi ra cho viên tùy-tùng Pháp xem thì y bảo: “Chà! Lá cờ này chắc không được đâu ạ, vì nó gần giống như cờ nước Ai-cập, sợ chính phủ Ai-cập hiểu lầm chăng ?” Cụ Phan Thanh Giản liền vào bàn lại với phái đoàn. Bàn cãi một hồi lâu, ông Phạm Phú Thứ nói :”Ta hãy thêu bốn chữ nho ĐẠI NAM KHÂM SỨ ngay giữa cái khăn đỏ, thế là hết lầm với cờ Ai-cập !” Cả phái đoàn đều khen ý kiến hay và Cụ Phan Thanh Giản liền sai lính hộ vệ lấy chỉ vàng thêu gấp bốn chữ nho lên trên tấm khăn gói lụa điều. Một giờ sau, tàu Européen vừa cặp bến Suez, chính phủ Ai-cập sai bắn 19 phát súng để nghênh chào phái đoàn Việt Nam, thì trên cột cờ tàu đã phấp phới lá cờ Đại Nam Khâm Sứ. Sau đó mấy hôm, chính phủ Ai-cập để một toa xe lửa riêng đưa phái đoàn Việt Nam ra Port Said để đáp tàu thủy sang Toulon (Pháp), trước đầu máy xe lửa cũng cắm hai lá cờ : một lá cờ Ai-cập nền đỏ tươi, ở giữa thêu mặt trăng lưỡi liềm, và lá cờ “Đại Nam Khâm Sứ” ! Khi đáp tàu thủy sang hải cảng Pháp, cũng lá cờ ấy phấp phới trên cột cờ tàu, và hải cảng Toulon cũng bắn 19 phát súng lệnh nghênh chào … cái khăn gói của Cụ Sứ-thần Phan Thanh Giản ! Sau khi về nước, Cụ Phan Thanh Giản tâu lại việc này cho vua Tự Đức nghe, nhà vua ngồi dựa tay lên gối, cười ha-hả !… VĂN BÁ (tức bác sĩ Nguyễn văn Ba, Paris) Nguồn bài đăng submitted by T-NNguyen to T_NNguyen [link] [comments] |
2023.06.04 04:41 Aggressive_Future921 I’ve Seen What lies Beyond the Gates in Blackwood Forest
The Blackwood Forest has always been a source of legend in our town. Not for anything good, though. Everyone here fears it. They always remind newcomers to “Never go into Blackwood Forest.” Nobody who enters it ever comes back. At least, that was how things used to be.
One of the most famous incidents surrounding the forest occurred around 1989. A family of 6, the Franks, moved into a house not far from the forest. It had an expansive backyard, stretching up until the edge of the dense clusters of trees that make up the boundary of Blackwood Forest. One evening, they decided to eat dinner in their new backyard. They weren’t going into the forest, just the fire pit about halfway between their house and the trees. Another family of 3, the Andersons, joined them. At around 8:30, screaming was heard by nearby neighbors. The police were called. When they arrived, they found that the benches, tables, and chairs were soaked in blood. The grass was smeared with it in a path leading into the forest. There was no sign of either of the families. The police confirmed the blood of 9 individuals was present at the scene. Enough blood was lost to assume the deaths of all 9 individuals.
After that day, a massive fence was built around the forest, to keep us out, or keep other things in. The fence is 11 feet tall and designed to be impossible to climb over, with almost no footholds. A gate is kept locked tight, located at the end of a worn path leading out of the side of town. Nobody goes in, and nothing gets out. Not that anyone knows what took the Franks or Robinsons. Except, of course, for me. I’ve seen what lies beyond the gates of Blackwood Forest. I’ve seen the beasts that took those families, all those years ago.
The fence wasn’t really necessary to be perfectly honest. There aren’t really any trails to hike through the forest, and we don’t have many issues with kids doing stupid things like trying to sneak in for “fame.” Even if we did, the fence keeps them out. Therefore nobody has any reason to go into the forest. Everyone is too afraid.
But, although I listened to what everyone always said; “Never go into Blackwood Forest,” I was curious. My morning run took me past the fence and gate, and I would sometimes glance in to see what was in there. I thought it looked like a normal, albeit dark, forest. But I couldn’t shake the feeling that something was very off. There weren’t many animals, like birds or squirrels, and you couldn’t hear the ones that were there very well. It was oddly quiet. At night, no crickets would be heard. No fireflies during the summer. It was oddly devoid of animal life for a dense forest with so many places for a small critter to live or a bird to make a nest. However besides that, it really didn’t seem that dangerous.
A few weeks ago, my curiosity got the best of me. I decided to see if there were any openings that I could slip into. Sure enough, on the very far side of the fence, opposite the side with the town, I found a small gap I could squeeze into. I decided that the next morning, I would grab my phone and camera and explore some of the forest close to the fence. I was excited to see what lay within, and wondered about what sort of stuff I might find. After all, nobody ever went in there.
The next day came, and after eating breakfast, I jogged to the small opening I’d found the previous day. I had a backpack with some water and food, as well as the camera and phone. I pushed my backpack through first, and then squeezed through the opening.
The first thing I noticed upon entering was how dark it was. The trees blocked out much of the sunlight. It was hard to see very much. Thankfully, I could use both my phone’s flashlight and the one attached to my camera. As I walked, the quiet of the forest around me felt eerie. There should have been the sounds of animals beginning to wake up and start their day, but instead there was silence. Every sound I made, like stepping on a tree, quickly was dampened out, as if swallowed whole by the trees.
After a few minutes of walking and taking pictures, I came upon a worn path. I was confused, since there was no reason for any path to have been here because nobody had ever lived in the forest. I took another photo, and decided to follow the path. After another few minutes of walking, I noticed a clearing with sunlight pouring into it ahead. In the very center of it sat an old, decrepit stone building. Off to the side, there was an old well. The building had a very weathered but readable sign, identifying it as “Blackwood Church.” I took a photo of the church and well and decided to enter. I was very curious, as nobody should have ever lived out here, this deep into the woods. There was a church that had been built as part of the original town, so it didn’t make sense for this one to be there.
I walked through the place where the doors would have been, had they not rotted off of the hinges. I could see the space around me because of several holes in the roof allowing sunlight in. It seemed like it was once fairly normal, though weeds had sprouted up through the floorboards which were falling apart. I stepped outside after snapping some photographs. I was going to leave back along the path and get out of the forest. As I walked, I noticed that there seemed to be several old buildings, almost destroyed, spread out on the edges of the clearing. I began to see the old worn paths made of cobblestone and dirt, almost invisible, having been reclaimed by nature. This wasn’t just some church, this was an entire town.
I was both shocked and excited. I spent the next hour taking photographs of all of the somewhat intact buildings and their rubble counterparts. I spent around an hour exploring the town, exploring a butchers shop, clothes store, and general store. I finally made my way to the path I had come in on. I noticed, underneath all of the foliage, there seemed to be a sign. I brushed some of the growth away and read the faded words; “Welcome to Blackwood, Population: 349, c. 1903.”
At this point, on top of the confusion, there was a growing feeling of nervousness in my gut. I’d never heard of any town in Blackwood Forest. Our town, Greyrock Springs, was founded in 1909. I searched the other houses on the outskirts of this ghost town. In one of them, I found the journal of a 19 year old girl named Ellie. She had moved into the town with her family, the Wilsons, and another one they were close friends with, the Millers. They had moved in 1905. The first dozen pages were normal entries about life around the town, her friend, 19 year old Janie Miller, and her older brother, 21 year old Shaun Miller. She and Shaun were apparently set to get married in a year, something Ellie wrote almost endlessly about. The 20th entry, dated September 17, 1905, however, was different.
The 20th entry said that 7 townsfolk and gone missing suddenly overnight. It read, “Last night 7 of our neighbors vanished. The Smith family and Mr. H. The Sheriff doesn’t know what happened to them. Their beds appear to have been slept in, and their homes appear normal. But nobody has seen or heard of any of them since 8:00 last night. I’m getting worried, some of the other neighbors are talking about dark shadows in the trees snatching them away. I hope they’re alright.”
After reading this, my anxiety started growing. What could have happened to the people who lived here? I looked at the next entry, 6 days later. It read “Almost everyone has vanished. The night after the first disappearances, 14 people vanished. The numbers got worse from there. The Sheriff, the butcher, the schoolteacher, all gone. Last night, 34 people, including the Millers, vanished. There are only 115 of us now. Janie and Shaun are gone, their beds unkempt, everything else in place as if they just got up and walked out. It’s 7:52 at night according to my clock. There are things making weird screeches out there. I can see the shadows outside. They’re drawing closer. I think I’m going to join Janie and Shaun tonight. At least I won’t have to live on without my friend and love.”
Terror was beginning to take hold now. I looked around the room. I realized that it was now noon. I had been reading for so long I had lost track of time. I got up, grabbed the journal, and ran out of the house, the feeling of being watched nearly overwhelming me. I got to the path I had walked in on. It was then that the screeching and wailing began.
It started as an inhuman, deep, gravelly sound, and then cracked and sounded like a dying person giving a final cry for help. Soon, a chorus of these other-worldly howls filled the forest. Terror shot through my body. I felt chills. I turned and scanned my surroundings, searching for the source of the sounds.
That was when I saw one of Them for the first time.
I don’t know how to describe Them here, but I will do my best to give you an idea of what lurks in those woods.
They are tall, around 7 feet, with pure black skin. No light reflects off of any part of Them, except for their milky white eyes. Brown veins reach for the center of the eye, where the iris and pupil would have been. Instead, there was just more white. In some places, Their flesh clings to Their bones as though they have been vacuum-sealed. In others, the flesh is gone, and only bone remains. Their entire body has pulsating, grey veins spiderwebbing from place to place. And Their mouths stretch from one side of the head to the other, nearly to the hinges connecting the jaw to the skull. Their teeth are thin as a needle, and they have hundreds of them.
One of Them was standing close to me, looking at me. It let out a screech-wail and started to run towards me. I turned and bolted, running towards the church, hoping to escape through an window-opening. As I reached the church, I turned and glanced back, only to see It standing near the well, not moving. Instead, it was growling at me. As we stared each other down, more of Them began to appear. They formed a ring around the church. I was now trapped. Panic began to set in more deeply, as I looked through the window-openings, trying to look for a weakness in the circle I could use to escape, and there was one. Directly behind the church, there was a large opening in the ring of monsters surrounding me. Taking several deep breaths and becoming as calm as I could given the circumstances, I took my opportunity and ran. I jumped out the window and sprinting with more force than I have ever used in my life.
I made it to the trees, hearing their horrible screech-wails following uncomfortably close behind. I didn’t stop, running through the foliage like my life depended on it, which I could tell it did. Most of Them remained behind, but a few followed me deeper and deeper into the forest, not letting up. The trees and brush whipped at me, stinging and cutting my skin, but a continued, even going faster. I finally stopped when I couldn’t hear Them behind me anymore. By this point, it was closer to 2:00 P.M. I had run in the opposite direction I had entered Blackwood from. The adrenaline I had felt began to wear off, and I wanted to collapse from exhaustion, but I knew those things would keep looking for me until they found me.
I spent the rest of the day cautiously searching for the fence, but no matter how hard I looked, I couldn’t find it. By the time it got dark, I was exhausted. The adrenaline from the whole day had turned into a mix of emotions, namely fear and anxiety. I decided to hide in a tree, in the event They found me. As I sat there, looking, I began to hear that screeching wail and those deep growls and grunts. They were close. I held my breath as the first one approached. It looked around, peering through the forest, searching for me. I got the feeling it knew I was close.
It started to scan some bushes near the tree I was in, when It looked up suddenly. I fell from my spot in surprise, hitting the ground hard and with a grunt. It let out a wail, and started to approach me. I searched for something to use as a weapon, and found a sharp rock. I looked at the large veins covering It’s chest area. It seemed like the perfect target. It began to run, screeched and then lunged. I pulled the rock from behind my back and sliced with ferocity, cutting through the veins like paper. It screamed and shrieked, black ooze shooting out of the wound like a hose until it stopped. The creature let out a final wail before collapsing to the ground. I looked at it. I could hear a sickly breathing coming from the thing. Before it died, I heard a distorted but human voice mutter a weak “Thank.. you..” and then the breathing stopped. I was stunned. I didn’t have much time to think about it, because more wails could be heard approaching fast in the distance. I continued to run through the forest, more adrenaline pumping through my veins, fear at the back of my mind. I ran for a long time until I ended up back in that town. I hid in the church, underneath the floorboards. At some point, I fell asleep from exhaustion.
The next 6 days were awful. I spent most of them hiding, slowly running through my food and water I had packed. One morning, as I reached the last of my water, I realized I had to escape. Although They searched the forests for me, I thought I could slip past Them and make it to the fence. But after a few minutes of preparing, I heard those wails approaching from the distance yet again. I grabbed my backpack and stepped outside again. I looked, seeing the creatures from before step out from the trees. I prepared myself, and ran. All of them began to follow me, their screeches cutting through the quiet of the forest and reminding me of how close I was to death. I went down that same worn path, sprinting through the woods. One jumped out in front of me, forcing me to veer off the path and into the forest. I ran, nearly tripping and getting cut on the branches. That was when I saw it. Ahead of me, finally, lay the fence. I took off the backpack as I approached. There was the gap. I was about to escape. They were close now, just a few yards away. I forced the backpack through the opening, forcing myself through it just as they reached the fence.
I turned to look back at them, snapping one final photograph. I’m not entirely sure why I did that, but maybe I just wanted proof of the truth. That I wasn’t crazy. What I saw was real. I grabbed the backpack and ran back towards town, towards safety, towards home, their growls and wails fading behind me.
I want to say that I’m safe now, that everything is ok, but it isn’t. A week ago, I started to hear whispers from my neighbors of wails, screeches, and growls coming from the fence. If anyone looked in the direction the sound was coming from, it stopped. I had to walk past the fence a few days ago, and I heard it. I was all alone. The fence started to rattle as well. I turned to look, but only saw a tall shadow slipping into the darkness of the trees.
Last night, two people who were walking past the fence vanished.
That brings us to today.
I know what They want. They are angry. I wasn’t supposed to escape. I don’t want to do this, but I won’t endanger anyone else who lives here.
I’ll leave the photos, camera, and journal in my desk for safe keeping. That way people will understand what I saw, at least partially. People will hear the story of the townspeople of Blackwood. That is the reason I’m posting this. So more of you know.
I have accepted my fate. After I post this, I will walk to the gate, and I will be taken. I don’t know for sure, but I think I will become one of Them, cursed to walk Blackwood Forest forever. My consciousness will be left a fragment, my humanity gone, as I walk the forest and wail, screech, and growl. This is the end for me. If anyone cares, my name is Daniel. I am 29 years old. I live in Greyrock Springs. If you come here, to find me or Blackwood or those things, or maybe even the pictures and journal, remember one thing.
Never go into Blackwood Forest.
submitted by
Aggressive_Future921 to
nosleep [link] [comments]
2023.06.04 04:41 Zlpv7672 Danganronpa: Despair Disaster Ep 4- Part 2
< Ep 4- Part 1 Based on the
fourth round of the elimination contest
Spoiler tag only for basic character spoilers [Team Looming Lions]
Kaito: Alright Lions we're winning this one again today, right?
Nekomaru: Absolutely! Of course I'm not sure which of us will be performing.
Kokichi: Well, Kaito's a bumbling moron so he's out.
Kaito: Hey, what the heck man! I mean sure being the Ultimate Astronaut isn't that impressive for a show but so is your talent.
Kokichi: So true Kaito! Glad to hear you didn't refute the fact of you being a moron though. Nee hee hee.
Kaito: Why you little-
Angie: Calm down, Tyler. Atua has foreseen what will lead us to victory. I shall take the lead and create a beautiful masterpiece in the name of Atua.
Mondo: Okay, so Angie's doing art. What are the rest of us supposed to do to perform along side?
Mahiru: I could take some action shots of her work. Though I'm not sure how impressive of a performance it will be.
Hajime: Your ability to take perfect photos is still impressive in its own right, Mahiru.
Mahiru: Hajime…
Celeste: So it's decided. Angie and Courtney will be performing with some artistic photography
Angie: Nyahahahah, wonderful though if we're doing artistic pictures, would it help to provide something more visual. Body models for example?
Mahiru: Absolutely not! These boys don't get to see anything like that. Speaking of which, how about you boys pitch in on the performance?
Celeste: Well, we've already established Max and Tyler are out. How about you, Trent. You could hit some tennis balls to add to the action shots.
Ryoma: Sorry, but I've sworn off using my talent ever again.
Celeste: Oh really, then how about a threat. Perform with the girls, or when we lose we'll vote you off immediately!
Ryoma: Go ahead, like this competition means anything to me anyways. This is merely just prolonging my time out of prison.
Chihiro: Stop it. Both of you. Celeste, I think it's clear Ryoma won't do it. Of course, I won't be much help either. Not without some kind of computer to work with.
Mondo: If I had a bike, I could do some tricks around Angie while she makes her art.
Nekomaru: Alright then I guess it's up to me. I'll be the manager to keep the show going and make sure we do it PERFECT!!!
Kirumi: If you need me, I could also be your assistant for the performance and clean up afterwards.
Mahiru: Then let's get started. Time to make something at least mostly coherent.
[Team Ominous Octopi]
Maki: So, who wants to volunteer for this talent show?
Korekiyo: I believe it's pretty obvious that Kaede and Ibuki should perform as a musical duo.
Ibuki: You got it! Izzy and Sky-ede here are gonna rock this camp!
Kaede: Sure, but that's only two. We need a third.
Chiaki: If I had a big screen and a console, I could play video games with you playing the music to it. Too bad they don't have any of that here.
Akane: I could do some flips over you two.
Taka: Too dangerous. Plus we don't want any of you to get hurt.
Maki: Then I guess killing someone to music is out, huh?
Taka: Absolutely!!!
Maki: I was kidding anyway.
Kaede: Haha, wow Maki, never seen that side of you before.
Maki: Don't push it. What about you, Shuichi?
Shuichi: Well, unlike Kyoko I'm not even that talented a detective, but I'm not certain how you'd perform that talent.
Korekiyo: I could give an archaeological lesson with a pleasant backing track by these wonderfully talented ladies.
Maki: No way, after that stunt you pulled with Kaede, I don't trust you alone with her again even with Ibuki there.
Ibuki: How about DJ do the robot to our music. Ha ha, get it!
Keebo: Hey, that's robophobic to assume I could do such a stereotypical dance.
Akane: Well can you?
Keebo: No, I can't dance, however I could sing with them if you'd like?
Kaede: NO!
Shuichi: No way!
Maki: Not happening.
Korekiyo: Oh please, anything but that.
Keebo: Wha….fine.
[Team Nasty Narwhals]
Junko: So let's see talent…talent…which one of you losers has the best talent.
Sakura: I think it has less to do with best talent and more to do with talents that can perform with each other.
Sayaka: If that's the case, I'll volunteer to sing for this talent competition. You guys can make the show more exciting with your talents.
Tsumugi: I like that. I could make a costume for your performance though I'm not sure how much is that me performing with you.
Junko: Besides Beth, if anyone's going to make Ella fashionable it should be me.
Toko: We get it, we have costumes down b-b-but that still not get any closer to who's performing.
Miu: Well it's obvious the moody writer and clumsy nurse shouldn't perform.
Toko: Not like I wanted to in the first place.
Mikan: I'd probably just get hurt either way and embarrass our team.
Junko: Then how about the boys then?
Rantaro: Well, I'm not even sure what my talent is but I could try singing with Sayaka if you need me to.
Gonta: Rodney could bring bug friends on stage to perform with Ella.
Sayaka: NO! NEVER! ABSOLUTELY NOT!
Miu: Guess that leaves you and me, baby gangster.
Fuyuhiko: Like I'd do anything with you and what about B and Himiko?
Miu: Washboard chest is too mopey to do anything, and I still have no idea what Big B's deal is.
[They look over at him, but Imposter merely shrugs]
Miu: Besides you should be grateful that I'm offering my genius for the performance.
Sayaka: Okay Miu, what can you do to help my performance?
Miu: Well I'm glad you asked Pop Princess. Behold first up I have a fantastic voice amplifier perfect for singing into.
Sayaka: Oh wow, that actually might be helpful. I'm surprised you came up with something so normal.
Miu: Of course it was originally meant those wild nights when you want your moans and cries to really shake the bed. Hoo Yeah!
Tsumugi: And there it is.
Sayaka: Okay but with me singing, what will you be doing during the show?
Miu: Why adding a little flair to the show. Get ready for your outfit to practically explode for the audience. [Points an invention at Sayaka] Literally I might add.
Sayaka: W-wait, what are you-Agh! [Miu shoots the machine and Sayaka is enveloped in a flash of light] Ugh…why does it feel cooler……. AAAAAAAHHHH!!!
Tsumugi: Quickly cover her up!
Sakura: You boys didn't see anything, right?!
Fuyuhiko[Blushed smirk]: Uh…no not all.
Gonta: Rodney shall not look at the indecency for he is gentleman.
Miu: See, what'd I tell you. Quite the show stopper really! Be glad you didn't go commando today.
Tsumugi: Miu, how is Sayaka supposed to perform when she's left in her underwear?
Miu: Well, four eyes, I thought this is where you'd throw her into a different outfit like the Ultimate Cosplayer you claim to be.
Tsumugi: It's not like I can dress her in an instant. She'll still be seen.
Miu: Well that's for you to work out then dip[bleep]. I merely just provided the genius with my inventions.
Sayaka: WELL YOUR INVENTIONS SUCK!
Sakura: It's alright, Sayaka. Let's just think this idea through.
Sayaka: I don't want her inventions near me ever again!
Miu: Pfft, your loss then.
[Confessional]
Sakura: I really, and I mean really hate to admit it....but Miu might've had something going there with her idea. The act of changing Sayaka's outfits while she's performing would be an impressive display. If only there was a way she wouldn't be seen during the swap.
[End]
[Team Looming Lions]
Nekomaru: Alright, Angie so how this is going to go is I throw tools to you and you work your artistic magic.
Mahiru: And I'll make sure to capture it all on film.
Angie: Absolutely, I shall let Atua guide me.
Celeste: Please dear, enough about Atua this time. Just perform your own talent.
Angie: Oh, but Atua is the one who blessed me with this talent so every work must always be an offering to him. Remember that Lightning and Courtney.
Mahiru: Sure gotcha…
[Confessional]
Mahiru: I don't want to disrespect Angie's beliefs but relying on her God for everything even just a simple talent show may be a little much. But it's fine we have this performance in the bag. Chris is going to be blown away by my photography skills.
[End]
[Team Ominous Octopi]
Makoto: So run it by me again why I'm playing with Kaede.
Nagito: I'm not sure I'm cut out for play the bass guitar either.
Korekiyo: Well Kaede and Ibuki are going to teach you two the routine and with your luck you'll each learn it and play a beautiful duet.
Makoto: I'm not sure that's what being an Ultimate Lucky Student will help with.
Akane: No time to worry about it now we've got two hours left. Besides when we rely on both of you we win…well at least we don't lose.
Miu: Hey Cockoctpi, quit hogging the stage. Some of us have a performance to practice.
Korekiyo: Sorry, but we were here first. You'll just have to wait your turn. Whenever that will be, kehehehe.
Junko: Look, I understand that you need all the practice to not suck complete balls, but right now we need an empty stage, so Sayaka's not seen in her underwear too much.
Sayaka: Junko?!
Makoto: W-w-what? Sayaka's going to be performing in her underwear?
Junko: Oopsie, did I let that slip. My bad!
Tsumugi: It's more we need to work out how a quick change would work on stage, but uh she might still be seen in her underwear while rehearsing.
Sayaka: Will you all please stop talking about my underwear!
Akane: A quick change performance, huh? Good luck, even when I was wearing the skimpiest outfits for gymnastics, it still took a good thirty seconds to change.
Shuichi: Sounds like you'd need a miracle to not be seen then.
Sakura: Wait…a miracle…or magic. I'll be right back.
Miu: What's gotten into the orge?
Junko: Nevermind all that, we still need a stage to perform on.
Maki: Well then you're going to have to get through me, so unless you want to die, I say go practice over on the side of the camp like the Lions.
Junko: ………Fine Miss Assassin, you win. But I won't forget this. Come on team we're leaving. [Narwhals follow her reluctantly]
Kaede: Thanks for that, Maki. Okay Makoto, let's just try a simple scale.
Ibuki: And Harold, how about we try an A-chord.
Hiyoko: Hey, what's the big idea hogging the stage?!
Korekiyo: Here we go again.
Sonia: If it wouldn't be much trouble friends, we'd like to use the stage to practice our act.
Keebo: Is Hiyoko going to dance in her underwear too?
Hiyoko: Ew, gross! What are you saying you perverted robot!
Keebo: Sorry, I just assumed that was how all the girls were performing these days.
Maki: Ignore him, like we told the Narwhals, we were here first.
Byakuya: While I commend your fighting spirit, just know that no matter how much practice you do, you'll never be able to force talent onto those two.
Hiyoko: Yeah besides, we at least have our routine planned out and everyone with actual talent who's going to perform.
Korekiyo: Really, and what would that be?
Leon: Like we're going to tell you guys. Just give us the stage so we can practice already. We need to use the wood backdrop of the stage anyway.
Akane: If that's all it is then-HIYAH! [she breaks the backdrop in half and tosses it to Kazuichi] There, practice with your backdrop somewhere else.
Kazuichi: Seriously…well fine. Let's go Rhinos.
[Cut to Himiko sitting by herself. Sakura approaches]
Sakura: Mind if I sit down with you?
Himiko: Nyeh sure…I'm guessing they called you over to make me help them.
Sakura: Actually, I came over of my own volition. But I am curious if you'd like to help. Sayaka could really use your expertise in magic.
Himiko: Yeah I get it, you just want to use me for my talent but when I'm no longer useful you'll just vote me off the team. Just like how they treated Tenko.
Sakura: I understand why you're upset. It seems the Octopi weren't committed to understanding Tenko; she was a person you comfortably called a friend. Why couldn't anyone else do the same?
[Himiko doesn't respond but gently nods]
Sakura: Well, I'm not forcing you to do anything. I'm just trying to understand your feelings. In the end, it's your decision whether you want to be part of the team or not and I'll respect that decision.
[Himiko still doesn't respond but gives a side glance to Sakura]
Sakura: However, if you do decide to participate, we could honestly use your magical talent to save Sayaka from embarrassment. I've seen your shows, you have a knack for misdirection. It would help to provide misdirection when Miu attempts the wardrobe change. But of course, that's if you decide to help.
[Himiko looks forward again still in silence]
Sakura: Well, that's all I came over here for. I'll be getting back to making sure Miu doesn't embarrass the rest of the team. I hope you feel better, Himiko.
[Himiko quietly watches Sakura get up and leave, before looking forward again in deep thought]
[Confessional]
Himiko: Nyeh, Tenko always believed in my magic but she believed in me as a person too. How can I guarantee the others see me as a person and not just the magician girl. Maybe I really can't…nyeh.
[End]
Junko: Well look what the Princess dragged in. You Rhinos got kicked off the stage too huh?
Hiyoko: Beat it, you skank. We're trying to rehearse and we've wasted enough time as it is.
Junko: Hey, I'm just trying to empathize with a fellow team. Those Octopi jerks shooed us away too. If only there was some way to get back at them. [Stares down Mukuro]
Sonia: Sorry Junko, but we need to practice right now, so no more distractions.
Junko: Fine fine, guess we should probably step away then. Don't want Sayaka's underwear to be a distraction.
Kazuichi: Wait, Sayaka's going to be singing in her underwear?
Sayaka: Stop telling everyone that!
Mahiru: Hey, would you other teams keep it down.
Nekomaru: Yeah, Angie needs complete concentration to work!
Sayaka: Ugh, let's just give up already there's no way Miu's invention is going to work without me being utterly embarrassed.
Miu: It could if you could change faster.
Tsumugi: And how do you suppose we do that. Hide her from plain sight everytime you shoot her.
Himiko: Sounds like you could use a little magic then.
Rantaro: Hey, Himiko's back. You feeling better?
Junko: Oh Staci, I knew you wouldn't let your team down.
Himiko: Nyeh…I didn't really want to do it for you but I'd feel awfully ashamed if I could've helped and didn't. So what's going on?
Miu: Well Shimplette, Pop Princess here is going to be zapped by my clothes cannon. It'll make it easier to change into a new outfit, but she's worried about everyone seeing her pink little panties.
Himiko: So you need a distraction to allow you time to change, huh? Okay, I can do that, just follow my lead.
Sayaka: Oh Himiko thank you so much, you're a lifesaver!
Kazuichi: Great you have your act figured out; now can we please have some room to practice?
[Confessional]
Kazuichi: It took a little bit of creative thinking but with Hiyoko, Gundham and Mukuro we finally had an idea. Mukuro is going to throw knives around Hiyoko's dance while Gundham's hamsters do some tricks on the knives that get stuck in the backdrop. Pretty brilliant, right. I bet Miss Sonia thinks so!
[End]
Kazuichi: Hiyoko, are you ready to begin?
Hiyoko: I was born ready, dummy. This is my talent after all. [She begins dancing]
Kazuichi: Okay Mukuro, now aim carefully as not to hit Hiyoko and strike the backdrop with the knives.
Mukuro: Sure, no problem. [Starts throwing knives around Hiyoko]
Hiyoko: Eeee! [She jumps a little every time a knife whizzes past her, stabbing into the backdrop making little platforms]
Kazuichi: Alright Gundham, you're up!
Gundham: Hmph, while this may be a mockery of your power, for the good of our team do not disappoint me my Dark Devas of Destruction! To the left San-D. The right Maga-Z. Jum-P, the high one. And of course Cham-P, harness all your power and get to the low one there. [They each take a knife pedestal] Now switch it up! [They begin leaping from knife to knife timing it to Hiyoko's dance]
Kazuichi: Yes, this is working. Now Mukuro, just a few more knives to bring home the finale. Just aim true; you've got this.
Mukuro: Aim true, right…
[Confessional]
Mukuro: I'm supposed to play dirty, right? I've never been more confident in my accuracy…and yet.
[End]
Hiyoko: Just throw it already, my dance is almost over.
Mukuro: *deep breath* [she eyes a slit through the backdrop and sees Kaede and Makoto at the piano] HIYAH!!!
[The knife speeds past Hiyoko and she feels the motion] Hiyoko: Hey, watch where you're throwing you clumsy-
Sonia: Oh no, Octopi, watch out!
Ibuki: Harold, come on, it's just a simple pluck and strum like this.
Nagito: Like this [strums his bass guitar. Immediately a string breaks near the top and whips Makoto in the arm]
Makoto: Agh! [He falls from the piano bench in pain] What the heck was that for?!
[As he falls, the knife flies passed and ricochets off the piano]
Kaede: Woah! What the? Makoto, look out!
[The knife comes flying back towards the Rhinos]
Peko: I got this. [She take out her sword and deflects the knife away]
Yasuhiro: Watch where you're throwing that thing, you could've hurt someone.
Mukuro: Apologies, it must have hit a weak part of the backdrop. I'll be more careful nex-
???: AGGHHHHH NOOOOOOOOOO!!!
Peko: Uh oh…
Mahiru: My….my….my camera!!! [The knife finally came to a stop lodging itself directly into her camera lens]
Nekomaru: HEEEEYYY!!! What happened over here?
Mondo: Yeah, what the [bleep] did you just do?
Mukuro: Oh crap…
Kazuichi: L-listen it was an accident, alright. We just had a mishap with the knife throws.
Kaito: You took out one of our performers!
Mukuro: I deeply apologize. It won't happen again.
Byakuya: You're right it won't because you're sitting this one out now.
Mukuro: What?
Aoi: Byakuya, please it was an accident. Besides, we need her for this.
Byakuya: Do we? Every time we rely on this incompetent soldier we either come in last place or second to last place. You're clearly putting too much faith in her. I don't care if we are in the same class, she's only become a detriment to the team even more than the little loudmouth.
Hiyoko: Hey!
[Mukuro looks over to Junko who simply gives a dismissive smirk]
Sonia: Byakuya, we don't need to be so harsh. Maybe Mukuro just needs a little break, if we just-
Mukuro: No, it's fine. If you don't want me anymore, I won't try to help you guys. See you later.
Byakuya: Finally, the girl gets the memo.
Sonia: Mukuro please, you don't have to do this.
Leon: Well, that's just great, so now who do you expect to perform for our team?
Byakuya: Figure it out yourself, and stop relying on one person to solve all your problems. I bet the swordswoman could do just as well. She hasn't been pulling her weight that much.
Yasuhiro: Dude, you can't just call her fat like that!
Byakuya: How about it, Pekoyama? Knives are just like mini swords, right?
Peko: If this is really how you want this competition to go, I'll give it a shot.
Aoi: But just know if we lose, we're blaming you for this, Byakuya.
Byakuya: Typical peasants. Putting all your actions into your emotions rather than your logic.
Sonia: Byakuya, that is enough. Even I, as a woman of nobility, know this is not how you should treat your friends!
Byakuya: So the Princess finally has a backbone.
Sonia: That's right, and I intend to use it and not let my friends be bullied around by you.
Kazuichi: You tell him Miss Sonia!
Byakuya: Fine then bring back the soldier girl but you better hurry because your time is up.
Leon: What do you mean?
[Loudspeaker feedback]
Chris: Attention all campers. Your three hours of preparation are over! Please join us at the stage. Narwhals you're up first.
Peko: Looks like he's right. It's fine, I'll do my best. Just know we're not afraid of you.
Byakuya: The feelings are mutual.
[Confessional]
Sonia: Ooh, that Byakuya. First driving away Mukuro then thinking he can just boss us around. If I weren't trying to be so proper I'd call him a…call him… a [bleep] [bleep] [bleep] [bleep] with a [bleep] [bleep] in his [bleep] [be-
[End]
To be continued submitted by
Zlpv7672 to
danganronpa [link] [comments]
2023.06.04 04:39 summer10419 Long post but desperate for advice
So recently I’ve had a few issues come up with my NF regarding expectations, roles & responsibilities, and boundaries. Full disclosure we don’t have a contract (I’ve been with them for 3.5 years) I know bad move on my part but I didn’t stumble onto this thread until probably a year ago so didn’t realize this was a thing. Context follows for those who want it. If not, skip the next paragraph.
I’m salaried (still get time and a half after 40 hours) and some weeks I may only work 25, making this a pretty good gig. Full transparency, i make roughly 30k/year taxed. We landed on this after I told my NF I wasn’t making enough to live so I could either drop down to set hours to get a second job or I would need to be paid more. My hours are weird (6:30am-8 some mornings to bring kids to school) and then the afternoons and some weekends. Their biggest concern was having care when kids were sick from school, working through holiday breaks, date nights, etc. so the expectation was that I would make this set amount and be available up to 40 hours a week. I also started coming in to do moderate house cleaning (kitchen, living room, vacuuming) and do weekly grocery shopping (going to 3-5 stores every week) This has since become somewhat of a nightmare. I never have a set schedule made before the start of a week so often I’m getting my hours the day prior (including weekends) so my ability to make plans in advance even in my personal life is nonexistent.
This past week, dad texted me about babysitting for a date night, told me the reservation time was 6:30 and asked if I could work “until” to which I agreed. Previously mom said she had to work that day, but given conversation with dad afterwards, I was under the impression that 6:30 was new time they needed me. Mom texted me the night before to confirm I was coming in at 8am. Very confused I mentioned I thought the reservations were at 6:30. She said she had to work and that me being with the kids all day was priority number one. I explained I understood, was just confused based on conversation with dad. She then proceeded to tell me “just know he has no idea what’s going on with the kids at anytime so in the future, reach out and double check with me to confirm final schedule” followed by “and if you can’t do tomorrow, that’s okay. I’m really tired I wouldn’t mind an excuse not to go” Honestly, the whole interaction made me super uncomfortable because I felt that mom was in a way asking me to fall on the sword so she could skip her dinner without upsetting him and blame it on me not wanting to work a 12+ hour day. Additionally, it’s putting a lot of the responsibility on me to work out my own hours and coordination of schedules because they don’t communicate with each other beforehand, during, or after asking me to do things? It’s a lot of “check with him and figure it out” or “check with him and tell me what he says” I feel like they should be speaking with each other and then asking me for the things they need once they know the schedule.
I get to work the next day and I’m asked to do all of the laundry from a 10 day vacation (both child and adult on top of the normal laundry that was at the house—four loads total) which took me off guard because typically I’m asked to not wash adult clothes (she has certain things that are delicate etc) but I do that happily because I want to be helpful. This week I was also asked to do a grocery run to get “essentials” with no list so their fridge would be stacked when they got home from vacation and do a two hour round trip drive to go get their dog from boarding.
They end up going to dinner and 5B has epic tantrum right before bed, which is not out of the norm as he has some pretty moderate to severe behavioral struggles. They ended up coming home around 8:30 and mom went up to do damage control because he was still crying and upset and I was folding/putting away laundry. She came back downstairs and made it a point to tell me that 5B said “he didn’t think I should be their nanny anymore and that I don’t love him”. I know kids say things they don’t mean all the time but the fact that she would make a point to tell me that…. I don’t know if it felt like a threat that I might lose my job but more so a jab to insinuate that I’m a bad nanny. I’ve tried numerous times to have discussions with them about how they want me to handle his tantrums because he will scream at me and tell me to get out of the room he’s in, go away, hit me, tell me he hates me etc and on top of that will refuse to do anything i ask (including bath, bedtime routine, etc). I have never been able to get a solid answer or feedback on this and it’s left me feeling very helpless.
Finally today I get a text of a pile of food on the floor (all stuff she asked me to buy specifically for her over the last few weeks) and a text that says “All of this is expired…please always feel free to toss out anything expired”. Cleaning out the fridge has never been stated as one of my responsibilities, although from time to time I will take it upon myself to clear out leftovers I know are old and am always on top of making sure the kids aren’t eating moldy fruit or expired yogurt. I respond and explain I’m usually hesitant to throw away the adults stuff (do you guys throw away like $50+ of food out of your NF’s fridge????) but said if she would like me to add that to my list of weekly responsibilities, I’m happy to do so. She leaves me on read and later sends me a second full grocery list to do tomorrow. Did I mention I pay for their groceries and have to wait to be reimbursed by dad? He still owes me $300 from the grocery trip two days ago. :)
I feel frustrated because there seems to be a lot of animosity around me not doing specific things that I’m unaware are expected of me or doing things in a way they don’t agree with. They don’t take the initiative to address things (unless it’s something really big) and now I feel like I need to call a meeting or something to clear the air and address the backhanded comments. The work environment is starting to get so uncomfortable it’s making me question if I want to continue with them.
If anyone has advice on how to handle this, how to ask for a meeting, if I should quit, AITA, literally anything is appreciated.
submitted by
summer10419 to
Nanny [link] [comments]
2023.06.04 04:36 inferiorcritic "Ikalma ang pepe," right-winger tells LJ Reyes. (As expected, account also posts pro-BBM and anti-transgender stuff.)
2023.06.04 04:35 Legitimate-Gur-1622 fraudUP
Hi all! Hopefully this post gives you all of what you need to know about thredUP. I am an ex employee, I worked there for a little over 3 years and this has been the most toxic, unprofessional, and simply THE most laughable job I have ever worked for. I do not even know where to start…
Their mission: thredUP’s mission is to inspire a generation to think second hand first, which is great! They are promoting sustainability and the recycling of clothes. However, they are not true to their mission. They do not recycle, ANYTHING in the warehouses. Everything such as food waste, paper, trash, gloves, and everything else goes in trash cans and straight into the dumpster. In addition, their shipping methods make NO sense. For example, I ordered an item from Georgia and Pennsylvania (Keep in mind I live in GA), they send the GA item to PA for it to be PACKED then shipped back out to GA?!?!? HELLO? CO2 EMISSIONS!! I was flabbergasted — just imagine how many orders they do that to. They are hypocrites.
Leaders: Like I said, I have worked with thredUP for 3 years so I know the full run down of what goes on in that circus show. First things first, they do not give one single f**k about their employees. They have this facade of “we are a people first company” blah blah blah. They aren’t. Point Blank Period. I have heard out of area managers’ and operations managers’ mouths that they simply do not CARE for the people that are the reason they have that job in the first place! They overwork everyone from regular associates to the trainers/leads. If you go to them with feedback regarding ANYTHING, they brush it off, laugh it off, hand it off to the next person etc… the managers in that building are CLOWNS! Oh I forgot to mention how they are all in cliques, like it is so embarrassingly obvious and they are ALL SO FAKE. They do NOT know wtf is going on at all and when you ask them more questions, they get mad and now you have a target on your back. I have seen team members break down, CRYING interacting with these managers, they are the most unempathetic, tunnel visioned, and brainless individuals.
Leads/Trainers: This part of leadership is not terrible, they work with you and try to understand but there are some leads that are so far up management’s a** that they will do anything to make them look good for that promotion. Which brings me to another topic: favoritism! They do not even try to make it not obvious, it is insane! The trainers are decent but they also can be far up management’s a**. Speaking of training, it is terrible. Managers try to control and force-feed new hires so much information that it is concerning! Then when new hires forget because so much was given to them, the trainer is at fault…like WHAT?!?!? They do not allow flexibility for the trainer to do their job properly because management wants their hand in everything.
HR: Another circus show…they are also so FAR UP management’s a** that it is suspicious! Anytime you have a target on your back, HR is working with them to get you out of there…They will find ANY reason to get you out of there, ANY! From personal experience, I brought up a concern to HR regarding a manager and some other matters, and I got a disciplinary action few weeks later…NO ONE IS SAFE!! You can’t go to anyone in management because they are working together to make the lives of employees 10x harder than they need to be.
There is SO much more to be said but I will let another ex or current employees also voice their experiences here.
Moral of the story: Do not work here!Avoid it at allll costs!! I will no longer support thredUP from my experience and I hope you all stop giving them your money
submitted by
Legitimate-Gur-1622 to
ThredUp [link] [comments]
2023.06.04 04:28 T-NNguyen Phan Thanh Giản - Hay cuộc hòa bình dang dở Việt -Pháp (15-07-1864) (Phần 1)
| PHAN THANH GIẢN HAY CUỘC HOÀ BÌNH DANG DỞ PHÁP VIỆT 15-07-1864 https://preview.redd.it/jtl0nqwetw3b1.png?width=175&format=png&auto=webp&s=04d24e014ce37bafe6f6f8eb38cdec9f31b2e394 Văn Bá Dưới ba Triều Nguyễn : Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức, có một vị đại thần mà chúng ta ai cũng đều biết tiếng, cũng đều nhắc đến luôn, là Phan Thanh Giản. Vị đại thần ấy là một bậc nho tướng, nho thần, thanh liêm, cần mẫn, đạm bạc và giản dị. Sự nghiệp chính trị và sự nghiệp văn chương của ông đã được ghi nhiều trong lịch sử. Nhưng cuộc đời quan lại của ông rất mực thăng trầm. Năm lần bị giáng chức, một lần bị cách lưu và cuối cùng, sau khi đã chết, bị truy đoạt chức tước, phẩm hàm, đục bia tiến sĩ. Từ năm 1862 đến năm 1867, ông được giao nhiệm vụ khó khăn nhất, là thương lượng với tư bản Pháp để ở trên bàn hội nghị giành lấy những cái đã mất trên chiến trường, và bị lên án nặng nề nhất, đến chết vẫn chưa thôi. Phan Thanh Giản ra đời năm 1796, giờ Thìn, năm Bính Thìn, sáu năm trước khi vua Gia Long lên ngôi (1802), tại làng Bảo Thạnh, cách chợ quận Ba Tri hai mươi cây số ngàn, đường đất hoang dại, cỏ lấp lối đi, giữa những rừng sú và dừa nước vắng lặng. Từ Pháp về đây thăm quê hương, chúng tôi đi xe Mazda bốn chỗ ngồi. Xe đã ba mươi lăm tuổi nhưng còn chạy được, thế mới biết tài tinh xảo của người Việt Nam. Vì đường đất gập ghềnh, xe chỉ chạy trung bình hai mươi cây số một giờ. Người ta gọi nơi đây là Gãnh mù u, đất đai cằn cỗi nhiều sỏi đá. Cha ông là Phan Thanh Ngạn, một viên chức nhỏ, dòng dõi nho gia thanh bần. Mồ côi mẹ năm lên bảy tuổi, Phan Thanh Giản được ông ngoại đem về nuôi và dạy dỗ. Năm sau hai em Giản, một trai một gái, bệnh không tiền thuốc men, lần lượt đi theo mẹ. Ông bà ngoại quyết định gởi Giản cho nhà sư Nguyễn văn Noa ở chùa Phú Ngãi. Bà nghĩ cho nó làm con nhà chùa may ra mới giữ được cháu ở lại với bà. Ông cũng mừng vì cháu được tiếp tục học bởi bụng ông cũng hết chữ rồi. Năm 1815, lúc Phan Thanh Giản lên mười chín tuổi, cha bị bắt vì tội hết sức vu vơ, có ý muốn ăn hối lộ. Hơn ai hết, Phan Thanh Giản hiểu cha mình. Ông sống thanh liêm, thương kẻ nghèo khó khốn cùng. Vì thế Phan Thanh Giản xách khăn gói lên tỉnh Vĩnh Long nơi cha bị tù để săn sóc cha và xin làm mọi công việc phục dịch của một người tù. Đã vậy, tối về Phan Thanh Giản chong đèn học đến khuya. Quan lương hiệp trấn ở Vĩnh Long thấy nhân cách và trí thông minh của Phan Thanh Giản, bèn gửi Phan Thanh Giản cho đốc học Võ Trường Nhơn, một thày giáo có uy tín lớn cả vùng Vĩnh Long. Đây là năm 1816, Phan Thanh Giản vừa đúng hai mươi tuổi. Tên tuổi người con trai nghèo khó, hiếu thảo, ham học và sáng dạ truyền khắp tỉnh Vĩnh Long. Bà quả phụ Nguyễn thị Ân giầu có và thương người hiền đức, nhận Giản làm con nuôi và đài thọ tổn phí ăn học. Năm năm sau, năm 1825, Minh Mạng thứ tám, Phan Thanh Giản đỗ cử nhân, trong khoa thi hương ở Gia Định. Năm sau, 1826, ông đỗ tiến sĩ sắp hạng thứ ba trong số chín người đỗ, sau Hoàng Tế Mỹ người Sơn Tây và Nguyễn Huy Hựu người Hải Dương. Ông là người tiến sĩ đầu tiên ở Nam Kỳ. Bối cảnh lịch sử Đời hoạt động của ông (1826 – 1867) dài bốn mươi mốt năm, nằm trong thời kỳ các đế quốc Tây phương đi tìm thuộc địa và thống trị gần toàn thế giới. Nếu cho rằng nước Việt Nam bấy giờ là thủ cựu, bám lấy chế độ phong kiến lỗi thời, dùng chính sách bế môn toả cảng, đứng ngoài và chống lại trào lưu khoa học kỹ thuật, kinh tế, chính trị, quân sự, văn hoá của thế giới thì cũng quá nghiêm khắc. Chúng ta hãy lần lượt xem qua các tác động của triều đình Huế lúc bấy giờ, những yếu điểm và khuyết điểm của các vua triều Nguyễn: - Mở mang bờ cõi và bành trướng thế lực, sang Cao Miên và Ai Lao. Bị thất bại bên Cao Miên, nhưng Cao Miên và Ai Lao vẫn xin thần phục Việt Nam.
2. Bế môn toả cảng ? Không đúng lắm, vì tàu buôn ngoại quốc có quyền vào buôn bán tuy họ phải theo quy luật. Phải vào những bến được chỉ định và phải đóng thuế, trình bản kê khai hàng hoá và trước tiên bán cho hoàng tộc. Không được mua các phẩm vật cấm xuất ngoại như gạo thóc. Không được tự do đi lại trong xứ. Không được lập thương điếm trên bờ. Cũng như vua Gia Long, vua Minh Mạng không cho một xứ nào độc quyền buôn bán. - Cấm đạo. Từ khi Minh Mạng lên ngôi, nhà vua đã có ý không cho người ngoại quốc vào giảng đạo ở trong nước. Đến năm Ất Dậu 1825, trên chiếc tàu Thelès vào cửa Đà-Nẵng có một giáo sĩ tên là Roggerot lên bờ, đi giảng đạo các nơi. Vua Minh Mạng lúc ấy mới ra dụ cấm đạo lần thứ nhất. Nhà vua sai tìm bao nhiêu giáo sĩ ở trong nước, đem cả về Huế để dịch những sách Tây ra chữ Việt Nam, chủ ý không phải vì việc dịch sách, mà là để cho họ không đi giảng đạo nữa tại hương thôn. Hành động của nhà vua rất khéo.
Việc cấm đạo trở thành dữ dội khi thành Gia Định do Lê-Văn-Khôi tử thủ để chống quân triều đình bị dẹp tan (1835). Trong sáu thủ phạm phải đóng cũi giải về Huế có một linh mục người Pháp là Marchand (Cố Du). Những người này đều phải tội lăng trì (xé xác). Triều đình ra dụ cấm đạo lần thứ hai, nhưng các giáo sĩ bấy giờ liều chết, đi truyền giáo cho bằng được. Năm 1836 vua ra dụ cấm đạo lần thứ ba. 4. Giao dịch với các nước Tây phương. Năm 1825 tàu chiến Pháp Thelès tới cửa Hàn, thuyền trưởng De Bougainville có đem thư của vua Pháp xin vào yết kiến. Minh Mạng sai đem phẩm vật cho, nhưng không tiếp, lý do không ai đọc được chữ người Tây phương. Năm 1826 Pháp hoàng sai cháu Chaigneau sang, xin đặt lãnh sự. Minh Mang không nhận. Nhưng đến năm 1839 trận giặc nha phiến ở Trung Hoa như một tiếng sấm làm rung động các nước Á Đông. Người Anh tấn công Trung Hoa ở Quảng Châu, bắt buộc cho tự do mậu dịch, nhưng thật ra để bán nha phiến đem từ Ấn Độ sang. Minh Mạng nhận thấy hiểm hoạ của các cường quốc Âu châu liền gửi sứ bộ sang Penang, Calcutta, Batavia, Paris, London. Sứ bộ đến Pháp tháng 11-1840 nhưng vua Pháp là Louis Phillipe không tiếp, vì Hội Truyền Giáo Quốc Tế căm phẫn các vụ cấm đạo của ta. Thái độ cứng rắn của nước Pháp bấy giờ thật không đúng lý, vì triều đình Huế đã thay đổi thái độ, thật lòng muốn giao dịch buôn bán với các nước cường quốc Âu châu. Sứ bộ sang London cũng không được kết quả gì. Khi sứ bộ về đến Huế thì Minh Mạng đã từ trần ngày 21-1-1841. Thiệu Trị lên nối ngôi có ý định hoà giải, tuyên bố : “Theo luật pháp, đến giao dịch buôn bán thì được tự do, nhưng không được từ Macao đổ xuống để trà trộn vào với dân chúng trong các tỉnh, lường gạt người ta, khinh thường pháp luật.” Ngài truyền trả lại tự do cho năm giáo sĩ bị giam lỏng trong kinh thành. Năm 1845, giám mục Lefèvre được thả về Singapore, nhưng chẳng bao lâu giám mục lén lút trở lại Việt Nam. Bị bắt ở sông Sài Gòn, ông lại được đưa về Singapore một cách êm thấm. Chính sách của vua Thiệu Trị như vậy là rất mềm dẻo lúc ban đầu. Hoà ước Nam Kinh 1842 kết thúc chiến tranh nha phiến. Triều đình nhà Thanh nhượng cho Anh quốc đảo Hồng Kông và mở năm cửa bể để giao dịch. Năm 1844, Trung Hoa và Pháp quốc ký hiệp ước tại Hoàng-Phố, cho người Pháp được quyền buôn bán và truyền đạo ở Trung quốc. Ba năm sau, năm 1847, theo lời kêu gọi của giáo sĩ Pháp đòi Việt Nam cũng ký một hoà ước như thế, chính phủ Pháp gửi đại tá Lapierre qua đòi triều đình Việt Nam bỏ lệnh cấm đạo. Ngày 15-4-1847, Lapierre đến Đà Nẵng cho nổ súng bất thình lình. Chiến thuyền Việt Nam bị đắm. Thiệu Trị sai giết hết các người Tây phương, gồm cả các giáo sĩ. Cùng năm ấy, Thiệu Trị qua đời. - Kinh tế.
a/ Khẩn đất. Từ khi lên ngôi, vua Gia Long đã khuyến khích dân khẩn đất, tăng diện tích trồng trọt ở ven rừng và quanh biển. Vua Minh Mạng sai một đại thần mà chúng tôi cho là một nhà bác học, ông Nguyễn Công Trứ, coi việc đào kinh đắp đê. Đã tăng được diện tích trồng cấy ở : . Nam Định : Trên 3000 mẫu, . Quảng Yên : 3500 mẫu, . Tiền Hải (Thái Bình) : 18970 mẫu, . Kim Sơn (Ninh Bình) : 14600 mẫu. Ai muốn khẩn hoang đều được phép dễ dàng. Các vua Thiệu Trị, Tự Đức khuyến khích lập dinh điền và đồn điền, ân xá cho các phạm nhân đã có công tham dự vào việc khẩn đất. Thuế điền đóng bằng lúa tùy theo ruộng tốt xấu. Gặp thiên tai bão lụt, hạn hán, hoặc đi dân công thì được chính phủ giảm thuế. Nhà Nguyễn cũng như các triều đại trước lập vựa lúa công cộng để phát lương cho công chức và giúp dân chúng khi có nạn đói. Vua Minh Mạng đã lập được nhiều nhà dưỡng lão. b/ Khai thác mỏ. Việt Nam thời ấy có 118 hầm mỏ : mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ đồng, mỏ chì, mỏ than, diêm sinh… nhưng thiếu kỹ thuật luyện kim, nên các mỏ đều do người Trung Hoa thuê. Họ đóng thuế nhưng lợi tức còn dư thì họ chuyển về Trung Quốc. Ngô Thời Sĩ từ lâu đã thấy cái hại ấy và đã tâu lên vua :”Người Trung Hoa đem lợi tức kim về nước họ, chúng ta thiệt hại lớn.” Năm 1839 vua Minh Mạng cấm đem lợi kim ra nước ngoài. Nhưng làm thế nào kiểm soát được ở biên giới ? 6. Tiểu công nghệ, thủ công. Những người thợ cùng nghề họp thành phường (như corporation ở Âu Tây), có qui luật riêng của họ : phường vàng, phường bạc, phường đúc, phường chế tạo giầy dép, phường ấn loát, phường làm giấy, phường đồ gốm, đồ sứ, phường thêu. Đôi khi cả một làng chỉ chuyên một nghề, như làng Thổ Hà chuyên về đồ gốm, làng Liễu Tràng chuyên về ấn loát, v…v… Ngoài ra, triều đình còn tuyển các thợ khéo vào thành nội. Họ đã làm ra những vật kỳ xảo mà ta còn được thấy như ba mươi ba cái chậu đồng trong kinh thành thời Minh Mạng, mỗi chậu có khắc một bài thơ của nhà vua, những đồ sứ, chén đĩa, tô, lọ lục bình rất danh tiếng gọi là “bleu de Huế”, và những lục bình ẩn long, da rạn mà người ngoại quốc tìm mua với bất cứ giá nào. 7. Thương Mãi. NgườI Việt Nam từ ngày xưa không có óc thương mãi, cũng vì có thành kiến : nhứt sĩ nhì nông, tam công tứ thương, khinh bỉ cả người phú thương. Vì vậy, chẳng riêng triều Nguyễn, cuộc buôn chỉ là trao đổi thực vật cần thiết như gạo, muối, nước mắm, dầu dừa, cá khô, dừa khô. Giao dịch với các nước láng giềng, trọng lượng rất kém. Xuất cảng sang Trung Hoa, Xiêm (Thái Lan), Cao Miên, Mã Lai : quế, tiêu, cau, bông vải, tơ sợi, đường, gỗ tốt, sơn mài, cá khô, mực khô, tôm khô, ngà voi, sừng nai, da thú. Nhập cảng : vải lụa Trung Hoa, đồ sứ, trà, giấy, trái cây khô. Theo Chaigneau : buôn bán đều do người Trung Hoa điều khiển. - Kiến Trúc. Kinh thành Huế xây dựng từ 1804 đến 1819, là một kỳ quan. Đường cái quan, dài hai ngàn cây số từ biên giới Trung Hoa đến Sài Gòn, là một công trình vĩ đại, thắt chặt mối thống nhất Bắc Trung Nam.
- Luật Pháp. Năm 1815, bộ luật Gia Long thay bộ luật Hồng Đức. Bộ luật này dựa trên bộ luật nhà Thanh, nhưng có một điều mà ít người biết là luật Gia Long đã cấm hẳn chế độ đa thê. Khoản 96 trong bộ luật Gia Long định rằng : người nào đã có vợ mà cưới vợ khác thì bị đánh chín mươi trượng và cuộc hôn nhân sau bị xoá bỏ, người vợ sau phải trở về với cha mẹ.
Luật pháp dưới thời Minh Mạng rất nghiêm. Có quan tả vụ, nội vụ Nguyễn Đức Tuyên ăn bớt nhựa thông công quĩ, vua Minh Mạng ra lệnh chặt tay để răn. Để bảo tồn sức khoẻ của dân chúng, vua Minh Mạng ra dụ cấm thuốc phiện. Quan chức có vi phạm thì bị cách chức. Buôn bán tích trữ thì phải tội đồ (làm nô lệ). Cha anh không ngăn cấm con em thì xử trượng một trăm roi. - Giáo Dục. Năm 1803, vua Gia Long lập Quốc-tử-giám. Hoàng tộc, con quan hay thường dân có tài thì được vào học.
Thi hương được tái lập năm 1807; thi hội, thi đình tái lập năm 1822. Điều đáng tiếc là chữ Nôm mà vua Quang Trung rất yêu chuộng lại bị thay bằng chữ Hán. Minh Mạng biết lối thi cử này không kiếm được nhân tài, nhưng nhà vua không biết sửa đổi cách nào. - Quân Đội. Thi tuyển sĩ quan cao cấp, ngoài các môn võ bị, có khảo hạch về chiến lược trong các binh thư. Chủ khảo là quan văn, phó chủ khảo là quan võ.
Binh chủng chia làm kinh binh đóng ở kinh thành, cầm đầu là một thống chế, và cơ binh đóng ở các tỉnh, cầm đầu là một đề đốc. Cứ bảy đầu đinh thì chọn một người lính. - Pháo binh : ngoài các súng đồng đúc thời Gia Long, vua Minh Mạng dùng voi làm chiến xa.
Dưới triều Minh Mạng, có tất cả 494 voi chiến : 150 tại Kinh thành, 110 ở Bắc thành, 75 ở Gia Định , còn lại thì rải rác trong các tỉnh. - Kỵ binh : chỉ dùng để diễn binh.
- Thủy binh : có một ít thuyền máy theo kiểu Tây phương, còn lại là thuyền chèo, thuyền buồm, trên có súng đồng và giàn ném đá. Thủy quân có tất cả là 16000 người, chia làm 3 doanh, 15 vệ, giữ cửa sông cửa bể.
- Canh Tân. Vua Minh Mạng khuyến khích học hỏi kỹ thuật Tây phương. Năm Đinh Dậu, Minh Mạng thứ 18 (1837), đã có loại máy cưa ván. Năm 1939, vua Minh Mạng ngự chơi cầu bến Ngự, xem thí nghiệm tàu chạy máy hơi : lần đầu hỏng, lần thứ hai thành công. Ngài ban thưởng cho giám đóc một cái nhẫn pha lê, độ vàng, và một đồng tiền vàng Phi Long hạng lớn. Đốc công và binh sĩ được thưởng chung 1000 quan tiền. Năm 1840, vua Minh Mạng qua đời, việc canh tân bỏ dở.
Năm 1866, vua Tự Đức yêu cầu Nguyễn Trường Tộ xuất ngoại sang Pháp với giám mục Gauthier, linh mục Nguyễn Điền, với mục đích khảo sát những cơ cấu phát triển quốc gia, mua sắm vật dụng, khí cụ, thu nhập tài liệu cần thiết cho công cuộc canh tân cải tổ xã hội Việt Nam. Đầu tháng 6 năm 1867, tại Pháp giám mục Gauthier và giáo sĩ Nguyễn Trường Tộ đến liên lạc với các công-ty kinh doanh, khai thác mỏ. Công việc mua sắm căn bản đã làm xong, đương tìm người giảng dạy thì đầu tháng 11-1867 đoàn công cán nhận được chiếu hội, bảo đoàn phải thu xếp về nước ngay, vì tình hình trong nước đã thay đổi : quân Pháp đã chiếm lấy ba tỉnh miền Tây Nam Kỳ. Cuối tháng 2-1868 thì đoàn công cán Nguyễn Trường Tộ – Gauthier có mặt ở kinh đô. Viện Cơ Mật xắp xếp cho đoàn được yết kiến nhà vua. Ngài tỏ ra thích thú khi Nguyễn Trường Tộ và các giảng viên trình bày một số dụng cụ nhẹ đã mua như hai máy điện thoại và viễn thông, một máy in, kính hiển vi, phong vũ biểu, khí cụ sản xuất điện, hai quyển sách dạy về điện lực. Nghe trình bày cung cách, mở trường đào tạo kỹ thuật viên, nhà vua thấy cũng lý thú, một niềm hy vọng nảy sinh trong lòng. Nhưng nỗi lo âu về hành động xâm lăng của Pháp vẫn canh cánh bên lòng, cộng thêm sự e ngại đối với tầng lớp nho sĩ đông đảo, nhà vua lại thấy phân vân nghi hoặc đối với những người Công giáo đang giúp việc cho triều đình. Khi một số đình thần bàn nên dẹp bỏ mở trường kỹ thuật thì nhà vua cũng buông xuôi theo họ. Những Tệ Hại Của Triều Nguyễn a/ Tranh chấp nội bộ. Các công thần của vua Gia Long : Lê Văn Duyệt, Nguyễn Văn Thành, hoạn nạn thì cùng chung lo, nhưng giầu sang thì không cùng hưởng mà lại giết hại lẫn nhau. Cuộc tranh chấp kéo dài, đến năm 1835, Minh Mạng thứ 15, loạn Lê Văn Khôi mới dẹp tan được. Cuộc tranh chấp giữa vua Tự Đức và anh là Hồng Bảo kéo dài đến mùng 8 tháng 8 năm 1866, Tự Đức thứ 19, mới yên. b/ Cung phi mỹ nữ. Vua Gia Long có ba bà phi được làm hoàng hậu. Ba bà ấy nổi tiếng, nhưng các hoàng phi khác trong hoàng cung còn có đến một trăm bà, xảy ra bao nhiêu chuyện rắc rối. Đến thời Minh Mạng, số phi tần trong cung lên đến năm, sáu trăm người. Triều đình ra chỉ dụ, triệu các thái y tới xem mạch và kê đơn bốc thuốc cho nhà vua được tráng dương cường thận. Ngày nay, toa thuốc Minh Mạng vẫn còn lưu truyền. Vua Minh Mạng có đến hơn một trăm người con. Vua Thiệu Trị ở ngôi chỉ một thời gian ngắn (bảy năm) ; vua Tự Đức kém sức khoẻ, lúc lên ngôi năm 19 tuổi đã có 35 người vợ. Sau đó còn lấy thêm 103 vợ nữa. Ấy thế mà đến năm 35 tuổi nhà vua vẫn chưa có con, mặc dầu đã chạy chữa bằng đủ mọi cách và cầu tự ở tất cả các đền chùa có tiếng trong nước, thậm chí lấy làm vợ một người đã sanh nhiều con với một ông chồng trước. Đó là một sự thất vọng chua cay cho vua Tự Đức. Nhà vua phải tìm an ủi trong bốn chữ “sinh ký tử qui”, quyết định cho xây vạn niên cơ, lớn gấp mười lần lăng Gia Long. Dân chúng bị bắt làm phu, xây thành bỏ hết công việc tư. Trong dân gian có câu hát : Vạn niên là vạn niên nào Thành xây xương lính, hào đào máu dân. c/ Quan lại cường hào bóc lột dân chúng. Nguyễn Công Trứ năm 1828 đi kinh lý Ninh Bình về tâu, xin trừng phạt kẻ cậy quyền bóc lột dân, nhưng triều đình bỏ qua. Thêm vào đó có thiên tai, hạn hán, cào cào, châu chấu tàn phá mùa màng. Bịnh dịch lan tràn. Dân chúng đói khổ ta thán : Trong cái đời Tự Đức Vợ con thì nheo nhóc Chồng lại phải phu phen Những muốn vạch trời lên Kêu gào cho hả dạ : Cơm khoai thì nỏ có (= không có gì hết) Rau cháo lại cũng không Còn một bộ xương sống Vơ vất đi ăn mày Chết xó chợ lùm cây Quạ kêu vang tứ phía Xác quăng đầy nghĩa địa Thây vứt thối bên cầu Trời ảm đạm u sầu Cảnh hoang tàn đói rét Người dân nghèo cùng kiệt Đành lưu lạc tha phương Để chết chợ chết đường … Dân đói thì nổi loạn, tính chung bốn triều Nguyễn từ Gia Long đến Tự Đức có 405 cuộc nổi loạn. Đời Hoạt Động của PHAN THANH GIẢN Giữa bối cảnh như thế thì Phan Thanh Giản bước chân vào triều, nhận chức Hàn Lâm Viện Biên Tu (Chánh thất phẩm). Muà thu năm Minh Mạng thứ 7 (1827) vua khen :”Người Nam Kỳ như Phan Thanh Giản, lòng ngay chí chắc, học rộng tài cao, phải khuyến khích. Phan Thanh Giản lập công lao, trẫm sẽ gia tăng quyền lực.” Năm Minh Mạng thứ 8, chỉ hai năm sau ngày ông bước vào thế giới quan trường, giữa những ngày mưa dầm dề, ở kinh thành nước trắng đồng, dân chúng tả tơi xơ xác, hãi hùng trước cái nạn đói kinh hoàng đang bày ra trước mắt, Phan Thanh Giản viết sớ dâng về triều. Vua Minh Mạng xem xong cau mày khó chịu. Nhà vua thấy như Phan Thanh Giản đổ tội cho mình :”Trời mưa hạt lớn là điều âm thanh xin bệ hạ trau mình sửa đức, bớt hậu đình với kẻ tần phi, đặng hạ lòng trời, dân nhờ hạnh phúc.” Nhìn Phan Thanh Giản, Minh Mạng quở, giọng bực :”Khi trẫm còn làm hoàng tử, tần phi bao nhiêu, bây giờ cũng bấy nhiêu. Sao ngươi không suy nghĩ, mà dám tâu quấy ?” Phan Thanh Giản vẫn quỳ thưa :”Kính tâu bệ hạ, mọi việc đều ở lòng trời. Trời đã quở, tức là trời không thuận. Mong bệ hạ vì con dân của bệ hạ đang chịu cơn hồng thủy ghê gớm này mà nghĩ lại cho con dân được nhờ.” Minh Mạng im lặng. Tuy giận, nhưng xét cho cùng, Phan Thanh Giản là người trong sáng và tâm đức, chẳng thế mà y vừa lấy vợ được bảy ngày đã nhờ vợ về chăm sóc cho cha mẹ ở Vĩnh Long đang già yếu. Y thị thương chồng, cưới cho y một nàng hầu, đưa ra Huế lo sớm tối cho y, y lại từ chối cho về. Đấy đúng là “quân tử sĩ, kỳ ngôn nhi quá kỳ hành.” (nói sao làm vậy). Cũng từ đó các quan trong triều gặp Phan Thanh Giản càng kính nể. Năm Minh Mạng thứ 9 (1829), Phan Thanh Giản được vua khen về việc dâng sớ dẹp loạn ở Trấn Ninh :”Lời khanh rất hợp ý trẫm. Diệt loạn tặc phải diệt từ lúc chưa thành hình, thì sức ít mà dễ, chứ lúc chúng đã phát lên rồi thì dùng sức gấp đôi vẫn khó.” Nhưng hai năm sau, Minh Mạng thứ 11 (1831), vị quan văn cầm quân đã thất trận trước giặc mọi (đồng bào miền thượng) ở Quảng Nam. Minh Mạng lại khó chịu, phán :”Giáng chức cho làm tiền quân hiệu lực.” Phan Thanh Giản vác giáo đi đầu đoàn quân mỗi khi đánh nhau. Các quan lo sợ cho tính mạng của ông, ông điềm nhiên trả lời :”Lệnh vua là lệnh trời, tôi đâu dám cãi.” Dẹp xong giặc, ông được gửi vô Nam sắp đặt mọi việc ở Trấn Tây (Châu Đốc, Hà Tiên). Phan Thanh Giản lấy việc công làm trọng. Tuy vô Nam, ông không tạt về thăm nhà. Ông viết thư cho cha, mời cha ra chơi nơi ông đi kinh lý để cha con gặp nhau. Xong việc trong Nam, ông nhận chiếu chỉ triều đình làm bố chánh Quảng Nam, hộ lý tuần phủ quan phòng. Năm 1837, Minh Mạng thứ 17, nhà vua muốn ngự giá Ngũ Hành Sơn, thuộc tỉnh mà Phan Thanh Giản nhậm trọng trách. Phan Thanh Giản tâu xin vua bỏ ý định này, cho đỡ tốn công quỹ và tránh cho dân khỏi phải phục dịch. (Lần vua ngự tuần ra Bắc, có 5 hậu cần theo xa giá, lên tới 17500 người, voi 44 con, ngựa 172 con, hành cung xây 40 nơi, chi phí 100 vạn quan. Dân phu phải đắp đường sá, sắm củi đuốc, cắt cỏ cho voi ngựa, bỏ hết việc tư lo việc công.) Vua Minh Mạng giận, ra lệnh giáng Phan Thanh Giản làm Lục-Phẩm Thuộc-Viện, giữ việc quét dọn các bàn ghế ở công-đường tại Quảng Nam. Nhưng ít lâu sau, nhờ Trương Đăng Quế can thiệp, Minh Mạng thăng cho Phan Thanh Giản chức Nội-các Thừa-chỉ, và chẳng bao lâu được giữ chức Thị-lang hộ bộ sung Cơ-mật-viện Đại Thần. Vua sai Phan Thanh Giản đi kinh lược Hà Tĩnh, Nghệ An, Thanh Hoá. Khi về đến triều, gặp sớ bộ hộ quan điạ phương dâng lên, ông sơ ý quên đóng ấn vào tờ sớ tâu, bị giáng chức làm lang trung, biện lý hộ vụ và lãnh việc coi mỏ vàng ở Chiêu Đàm, Quảng Nam, và kế đó trông coi việc khai thác mỏ bạc ở Thái Nguyên. Thấy dân phu lam lũ, vất vả, số người chết lên đến hàng trăm, mà số vàng bạc thu được chẳng là bao nhiêu, Phan Thanh Giản viết sớ dâng vua. Minh Mạng hạ lệnh bãi việc khai thác mỏ. Phan Thanh Giản về triều lãnh chức Phó-sứ thông Chánh-ty và sau lên chức Thị-lang Bộ Hộ. Được tin thân sinh qua đời, Phan Thanh Giản xin về quê chịu tang cha. Những ngày ở lại quê hương, không ngày nào Phan Thanh Giản không ra thăm mộ cha, đắp thêm đất, nhổ cỏ, dọn dẹp sạch sẽ và đốt hương lạy cha. Trong thời gian tang cha, Phan Thanh Giản không đến buồng vợ. Bà vợ đau, ông chỉ đứng trước cửa phòng căn dặn thuốc men. Ngày ông ra đi, bà vợ khóc năn nỉ, ông nán lại một ngày, nhưng việc công là trọng, ông đành dứt áo ra đi, để lại cho vợ một bài thơ tâm sự : Từ thuở xe tơ mối chỉ hồng Lòng này ghi tạc có non sông Đường mây cười tớ ham dong ruổi Trướng liễu thương ai chịu lạnh lùng Ơn nước, nợ vua chưa trả đặng Cha già, nhà khó cậy nhau cùng Mấy lời dặn bảo khi lâm biệt Rằng nhớ, rằng quên lòng hỡi lòng. Ông trở lại triều đình, vừa lúc vua Thiệu Trị xuống chiếu cầu lời trực ngôn. Phan Thanh Giản tìm hiểu và được biết nhà vua thấy luồng bạch khí dăng ngang trời, báo nhiều điềm chẳng lành cho nước Việt Nam. Ông viết sớ :”Mong rằng trong giờ phút rỗi rãi, bệ hạ cho triệu năm mươi ba đại thần kỳ lão, hỏi về quốc kế biên phòng, một mặt khác kêu gọi các viên chức lớn ở các địa phương nên đem hết trí nghĩa ra, nêu lên các điều lợi hại về đời sống của dân. Hoàng thượng sẽ chọn điều tốt đem ra thi hành, còn bao nhiêu điều dở thì sẽ bỏ đi.” Nhưng rồi, Phan Thanh Giản nhận thấy vua Thiệu Trị không hề có một sửa đổi nào. Bọn quan lại, đám nịnh thần vẫn ngang nhiên quấy đảo triều đình. Bọn cung tần, mỹ nữ ngày đêm vẫn lượn là quanh vua. Quan lớn quan nhỏ ức hiếp dân chúng mỗi ngày một tăng. Rồi vua Thiệu Trị băng hà, Tự Đức lên ngôi, mọi việc vẫn như cũ, dân tình khắp nơi đói rách, nỗi oan ngửa cổ kêu trời không ai thấu tỏ. Tự Đức một vị vua anh minh, học rộng, dám cải trang khoa cử, đề cao văn hoá dân tộc, tạo điều kiện thuận lợi cho quốc sử quán làm việc. Nhà vua này trọng văn hơn võ, nhưng trước sau vẫn phụ thuộc đình thần. Nguyễn Tri Phương và Phan Thanh Giản dâng tám điều trần lên vua : - Xin vua cẩn thận, đừng ngự ra thủy tạ mà tắm sông hóng mát. Đừng ngự đến hậu bộ mà coi cưỡi ngựa chạy đua.
- Xin đừng ham coi hát xướng.
- Xa tránh kẻ thấp hèn.
- Xin tiết kiệm bớt lãng phí, dừng ngay việc xây cung điện lăng tẩm để mua súng ống.
- Bớt kẻ cận thần.
- Xin vua lựa người trung lương mà dùng.
- Xin bớt công việc, cho lính rảnh rang để tập trận đồ, lăn khên, bắn súng.
- Xin vua tăng lương bổng để các quan trau dạ thanh liêm.
Vua hứa sẽ sửa đổi, nhưng chưa kịp thi hành thì ngày 31-8-1858, năm Tự Đức thứ 10, Rigault de Genouilly dẫn hai ngàn ba trăm quân Pháp và Tây-ban-nha, mười ba tàu chiến đến Đà Nẵng, có cả soái hạm và chiến hạm chạy hơi, pháo hạm và vận hạm. Tại sao Rigault de Genouilly chọn Đà Nẵng để đánh đầu tiên ? Vì ở đó tàu thuyền ra vào dễ dàng, lại được che chở khỏi gió bão đại dương. Đà Nẵng cách kinh thành Huế khoảng 100 cây số, dùng làm bàn đạp tấn công trung tâm chính trị của nhà Nguyễn ở Huế bằng cả đường bộ và đường thủy. Ngày 01-9-1858 vừa đưa tối hậu thư, triều đình chưa kịp trả lời, họ nổ súng lấy pháo đài An-hải. Ngày hôm sau đạn đại bác nổ ran trời. Đà Nẵng chìm trong khói lửa và nỗi hỗn loạn của dân chúng. Pháo đài Điện-hải mất trong 30 phút. Tổng-thống quân vụ đại thần Lê Đình Lý với hai ngàn binh sĩ cũng không giữ nổi. Ông bị thương ở Cẩm Lệ, đưa võng về Quảng Nam thì mất. May nhờ Kinh-lược Nguyễn Tri Phương giữ chức Tổng-thống, Đề-đốc Chu Phúc Minh cùng với quân Đào Trí, vừa chống đỡ, vừa đắp đồn lũy, lập liên tiếp ba phòng tuyến, ban đêm dạy binh lính, binh thư, đồ trận. Quân Việt giữ chân quân viễn chinh lại, tại bán đảo Sơn Trà. Lúc đầu, quân ta không phản công, tránh đụng độ với quân Pháp và cũng chẳng tìm thương thuyết. Với thời gian, quân Việt được phần thắng lợi. Quân Pháp không chịu được khí hậu nóng và ẩm thấp, sanh bịnh nóng lạnh, bịnh kiết lỵ, bịnh da lở ghẻ. Họ phải lặn hụp trong bùn để xây đồn. Muỗi, đỉa, kiến lửa quấy họ không ngớt. Phần lại thiếu tiếp tế lương thực, ăn uống không đầy đủ, lúc ấy quân Việt phản công, đặt ổ súng các nơi. Phá ổ này, họ đặt ổ khác. Họ tung ra những tin để làm nao núng lòng quân Pháp, quân Tây Ban Nha : tổng phản công sắp tới nơi. Những người phao tin là những kẻ buôn bán lương thực cho Pháp. Có nhiều trận đụng độ, quân Việt chết rất nhiều nhưng không nản chí. Về phía các chỉ huy Pháp, họ vỡ mộng. Họ trách các giáo sĩ sao quá lạc quan : đâu là hàng muôn người Công Giáo, người bản xứ đến giúp kẻ giải phóng họ ? Đâu là dân chúng muốn thoát khỏi cái ách hà chính độc tài ? Chỉ thấy vài người đến buôn bán, hoặc đến xin tị hộ, vì một lý do mờ ám, trong đó có người Trung Hoa và gián điệp. Tuy vậy, giám mục Pellerin xin Rigault de Genouilly can thiệp miền Bắc, viện lẽ giáo dân bị ngược đãi. Rigault de Genouilly từ chối, và đem binh đánh miền Nam. Theo ý hắn, đánh Sài Gòn thì dễ dàng hơn và chắc thắng. Tàu chiến lớn có thể ra vào được là phương tiện tối ưu, yểm hộ cho các cuộc chiến đấu trên bộ. Chiếm được Sài Gòn, đoàn quân viễn chinh sẽ không còn lo gì về việc tiếp tế lương thực nữa. Đồng bằng sông Cửu Long là vựa lúa của Việt Nam. Ngược lại, triều đình Huế sẽ gặp nhiều khó khăn trong vấn đề đó. Hơn nữa, chính thực dân Anh tại Singapore và Hương Cảng lúc này cũng đang có dự định chiếm lấy Nam Kỳ, điều đó làm cho thực dân Pháp càng nôn nóng, muốn hành động gấp. Ngày 10-2-1859, Rigault de Genouilly để lại tại Đà Nẵng ba đại đội và đem 2000 quân binh đánh chiếm các pháo đài ở Vũng Tàu. Ngày 11-2-1859, chúng ngược dòng sông đánh đồn Cần Giờ. Sau đó, chúng liên tiếp đánh chiếm năm đồn khác và hai chiếc kè ngăn sông. Ngày 15-2-1859, chúng tới sát chân thành Gia Định. Hệ thống phòng ngự vùng này có hai pháo đài ở tả ngạn và hữu ngạn sông Sài Gòn, một chiếc kè ngăn sông và thành Gia Định cách bờ sông 800 mét. Cả hệ thống này đến ngày 17-2-1859 thì rơi vào tay địch, sau khi đã kịch liệt chống cự lại chúng. Hộ-đốc Gia Định Võ Duy Ninh lui về huyện Phúc Lộc thì tự sát. Án-sát Lê Từ cũng tự vẫn chết theo thành. Chiếm thành Gia Định, địch đã thu được 200 khẩu đại bác các loại, 2 vạn súng, gươm giáo, 85 tấn thuốc súng, một kho thóc đủ nuôi bảy tám nghìn người trong một năm, và rất nhiều thứ khác, như tiền đồng, tiền kẽm, chiến thuyền, v.v. Đặc biệt là ở đây có đầy đủ lương thực, khác với Đà Nẵng. Được tin cấp báo liên quân Pháp-Tây Ban Nha chuyển hướng tấn công vào miền Nam, Tự Đức phái Tôn Thất Hiệp đem viện binh vào Nam, cùng những tướng lãnh có kinh nghiệm chiến đấu ở mặt trận Đà Nẵng như Nguyễn Duy, để phối hợp với Trương Văn Uyển Tổng-đốc Long Tường (Vĩnh Long và Định Tường) cùng bàn tính kế hoạch chống giữ. Cuối tháng 2-1859, Trương Văn Uyển điều động quân đi các nơi, định tấn công quân Pháp. Uyển đóng đại bản doanh gần chùa Cây Mai, phiá Tây-Bắc Chợ Lớn. Ngày 5-3-1859, Pháp được tin vội đem quân chia làm hai cánh, đánh rất mạnh vào vị trí quân Việt Nam. Quân Việt Nam chân ướt, chân ráo chưa kịp bố trí phòng ngự, bị thua to. Trương Văn Uyển bị thương nặng phải rút lui về Vĩnh Long. Quân Pháp tuy thắng trận phải rút về Sài Gòn vì quân số ít. Ngày 8-3-1859, chúng phá hủy thành Gia Định, đốt cả kho thóc ở đó. Kho này cháy hai năm vẫn chưa tắt hẳn. Chúng cho quân tập trung ở một đồn cũ của Việt Nam là đồn Hữu Bình ở ven sông Bến Nghé để thủy lục cùng phối hợp phòng thủ cho dễ. Sang tháng 4-1859, Rigault de Genouilly lại đem chủ lực quân ra Đà Nẵng, chỉ để lại ở Sài Gòn độ 1000 quân. Lợi dụng lúc chủ lực quân địch xa, quân Việt tăng cường thắt chặt vòng vây. Một hệ thống chiến lũy được xây dựng ở Chí Hoà. Ngày 21-4-1859, Thiếu-tá Jaurégui-Berry cầm đầu một đạo quân 800 người cả Pháp và Tây Ban Nha không tiến ra được đến Chí Hoà vì gặp sự kháng cự mãnh liệt của quân Việt. Lần này quân Việt chiến đấu rất anh dũng, đẩy lui quân địch ra ngoài vòng chiến đấu, trong đó có 14 tử thương. Trở lại Đà Nẵng, Rigault de Genouilly thấy mình bị vây, ngày 8-5-1859 đánh mở vòng vây với nhiều hao tổn : 88 thương vong (45 Pháp và 43 Tây Ban Nha). Nguyễn Tri Phương động viên quân đội, xây dựng phòng tuyến mới dài 1500 mét ở ngay sát đằng sau phòng tuyến cũ mà có phần kiên cố hơn. Phòng tuyến mới, vẫn giam chân quân địch lại như cũ, khiến chúng gặp nhiều khó khăn trong đời sống hàng ngày. Tháng 6-1859, dịch tả hoành hành, hai trăm người thiệt mạng. Trước tình thế đó, Rigault de Genouilly báo cáo về chính phủ Pháp với lời lẽ bi đát như sau :”Càng đi sâu vào tình hình quốc vương Annam … thì không thể không công nhận rằng cuộc chiến tranh chống nước này còn khó hơn cuộc chiến tranh chống vương quốc Trung Hoa.” Chính phủ Pháp đành yêu cầu De Genouilly mở cuộc điều đình với Việt Nam, và cho phép ông ta nếu cần có toàn quyền quyết định rút quân ra khỏi Việt Nam. Sau cuộc tiếp xúc giữa đại diện Pháp-Việt, lệnh ngừng bắn được ban ra ngày 18-6-1859. Ở khoảng giữa hai phòng tuyến, quân Việt Nam dựng lên một ngôi nhà dùng làm trụ sở điều đình, bắt đầu từ ngày 22-6-1859. Những điều Pháp yêu cầu có 3 điểm chính: - Pháp được đặt lãnh sự toàn quyền ở Huế.
- Việt Nam phải để cho Pháp tự do truyền đạo.
- Việt Nam phải để cho Pháp được tự do buôn bán và đặt thương điếm tại Việt Nam.
Cuộc thương thuyết kéo dài trong hơn hai tháng, De Genouilly bực mình, buộc Việt Nam đến ngày 6-9- 1859 phải thoả mãn các yêu sách của y. Ngày 15-9-1859, De Genouilly tấn công quân đội Việt Nam. Thoạt tiên quân Việt Nam trương cờ, thúc voi tiến tới theo nhịp thanh la và trống. Cánh quân này có mười con voi chiến, trên mỗi voi đặt hai khẩu thần công và súng trường, do sáu người lính điều khiển, dàn thành hàng ngang chữ nhất. Trước sự xuất hiện bất ngờ của quân đội này, quân Pháp – Tây Ban Nha có phần hoang mang và phải sử dụng đến đội dự bị để đối phó. Cuộc chiến đấu diễn ra rất ác liệt khắp mọi nơi. Quân Việt Nam có chiến lũy kiên cố với hầm hào dày đặc, nhưng trước sự pháo kích hơn hẳn của địch đã dần dần núng thế. Liên quân Pháp-Tây Ban Nha tuy thắng trận nhưng phải trả giá rất đắt – 50 thương vong – và vẫn không giải quyết được vấn đề gì, lại phải rút về vị trí cũ. Thế rồi một phòng tuyến thứ ba không kém phần kiên cố lại được Nguyễn Tri Phương xây dựng, khiến cho Rigault de Genouilly sau một năm đem quân đánh Đà Nẵng vẫn giậm chân tại chỗ và phải xin về Pháp nghỉ. Đô đốc Page đến thay, cố đánh một trận lớn để bắt Việt Nam phải điều đình, chấp nhận những điều kiện khó khăn của hắn. Mục tiêu tấn công lần này không còn là đồn lũy Việt Nam đối diện với phòng tuyến Pháp ở vùng phụ cận Đà Nẵng, mà là hệ thống pháo đài chặn giữ con đường ra Huế, như pháo đài Định Hải, Chân Sảng, và những pháo đài ở đèo Hải Vân, hy vọng uy hiếp Huế… Từ 4 giờ sáng ngày 18-11-1859, Page cho năm tàu chiến và một tàu chở lục quân tiến đánh các pháo đài Định Hải và Châu Sảng. Các pháo đài Việt Nam bắn trả lại rất kịch liệt. Mục tiêu chính của các pháo thủ Việt Nam là chiếc tàu chỉ huy của Đô Đốc Page. Tàu này bị trúng đạn nhiều chỗ và nhiều người bị thương vong, nhưng sau một hồi pháo kích, kho thuốc súng của Việt Nam bị nổ. Page cho quân đổ bộ đánh chiếm các pháo đài Định Hải và Chân Sảng. Hắn cũng xua quân đánh tiếp các pháo đài trên đèo Hải Vân, nhưng không thành công nên chỉ đành chiếm các pháo đài sát biển. Tuy thắng trận, Page không cải thiện được chút nào tình hình. Tổng kết chiến sự Đà Nẵng, đoàn quân viễn chinh đã mở 5 đợt tấn công lớn và trong trận nào cũng phá vỡ được phòng tuyến Việt Nam, thu được nhiều súng đạn, nhưng trận nào họ cũng bị nhiều thương vong, và giữa hai trận tấn công lớn nhiều người trong bọn họ còn bị thương vong, bắn trả, phục kích, tập kích. Kết quả là cho đến đầu năm 1860, họ chỉ chiếm lĩnh được đảo Sơn Trà và vài cây số vuông quanh biển. Ngày 22-3-1860, quân Pháp-Tây Ban Nha rút lui ra khỏi Đà Nẵng, phá hủy những kiến trúc của họ xây dựng, đốt luôn những nhà lá của các thuyền chài và bỏ rơi những giáo dân đến nhờ họ che chở trong năm trước. (To be continued in Part 2) submitted by T-NNguyen to T_NNguyen [link] [comments] |
2023.06.04 04:24 Hay_Is_4_Horses I Know It's not Fair
Family my prayer is that you wouldn't allow the bitterness to consume you..
I speak to myself first.. I was brought to a place of wishing my ex husband would just die at one point. The question soon becomes "How do you wish them well?", "How do you not become consumed??" I heard recently Ezekiel 3:3 about the word being sweet as honey but then bitter in your stomach.. In essence its soothing to the spirit but sometimes bitter to digest that God's promises are true.
Meaning.. "These things I have spoken unto you, that in me ye might have peace. In the world ye shall have tribulation: but be of good cheer; I have overcome the world." "Tribulation is a promise." "Good Cheer" is a command and "overcoming the world" is Hope. (John 16:33)
"And let us not be weary in well doing: for in due season we shall reap, if we faint not." Galatians 6:9
My friends I'm not telling you to stay or go if you're married.. I'm saying be mindful of the position of your heart.. I'm not telling you to write your narc family member or co worker off.. but instead do not hide your light in this dark world. It may not change them. Jesus didn't change everyone's mind. But he did complete His mission and fulfill the will of the Father in heaven despite evil.
"But as many as received him, to them gave he power to become the sons of God, even to them that believe on his name: Which were born, not of blood, nor of the will of the flesh, nor of the will of man, but of God." John 1:12-13
Cry to God.. Let him hear your pain..Give him your insecurities and do not put your trust in man (flesh/people). Grab hold of him and don't let go. He will see you through it all! The word promises! God is not a man that he should lie, nor a respector of persons. He is near to the broken hearted and our tears do not go unnoticed. Allow him to guide your steps and God promises he will lead you to victory!
submitted by
Hay_Is_4_Horses to
BelieversAndNarcs [link] [comments]
2023.06.04 04:21 featherdance [Sell][US] Dior, Kaja, Fenty, Viseart, NARS, Hourglass, Becca, Rephr & more!
Shipping:
- $4.75 flat fee, US only.
- I always ship with USPS Priority Mail within 24 hours (except Sunday of course)
- I always send a tracking number same day of payment
Payment: Paypal Goods & Services, I cover the fee.
Verification:
https://imgur.com/a/oWWrQtH
Everything is from a clean, smoke-free home. 104 items sold in 32 separate successful transactions on Makeup Exchange so far! Happy to answer any questions, thanks for browsing!
*BNIB means the item is brand new, never swatched, *and* the box is included. Other items may be brand new, never swatched, but no box so not marked BNIB.
*Never opened (ie., for liquid products) means the screw cap has never come off - which you can also visually verify because no product has touched the stoppers. Happy to take more detailed photos if proof is needed. :)
Individual Items (in album order):
>> Non-Makeup << - Dermapore Ultrasonic Pore Extractor & Serum Infuser $78
- Condition: Like New, used 2x and thoroughly cleaned
>> Higher End << - Viseart Golden Hour $25
- Condition: BNIB - protective covering over outer metal shell still on. Never swatched any shades.
- Note - When I received this from Sephora, two of the pans were loose. I glued them back, but was not careful and accidentally swapped the spots (middle row)
- Giorgio Armani Eye Tint in 8: Flannel $20
- Condition: New, swatched once
- CoverFX Enhance Click Blush Stick in Blossom $6
- CoverFX Enhance Click Blush Stick in Berry $6
- Lorac Pro Party Ready Palette $5
- KVD Everlasting Liquid Lip Deluxe Size in Outlaw $5
- Clinique Solar Pop Bronzer $18
- Brand new, never swatched
- NARS Laguna Bronzer Deluxe $10
- Brand new, never swatched
- ABH Loose Highlighter in So Hollywood $12
- Brand new, never opened - protective cover attached
- Becca First Light Priming Filter Deluxe $8
- Condition: Brand new, still sealed
- Becca Shimmering Skin Perfector Deluxe $8
- Condition: Brand new, still sealed
- Too Faced Born This way Sculpting Multi-Use Concealer in Natural Beige $22
- Condition: BNIB, never opened
- Tarte Amazonian Clay Blush in Paaaarty $18
- Condition: BNIB (Note: This is full-size! I recall this shade was popular in mini form)
- Dior Backstage Rosy Glow Blush in 001 Pink $34
- Rose Inc. Lip & Cheek Color in Delphine $22
- Condition: Brand new, never touched
- Kosas Color & Light Cream Palette in Helios $22
- Condition: Brand new, never swatched
- Becca Shimmering Skin Perfector in Rose Gold, Deluxe $6
- Condition: Repressed, but never used
- Becca Shimmering Skin Perfector in Opal, Deluxe $14
- Condition: New, Swatched once
- Persona 24hr Waterproof Eyeliner in Brown $10
- Condition: Like new, swatched once
- Lancome Monseiur Big Mascara, Deluxe $6
- Condition: New, never used
- Bread Beauty Hair Puff $8
- Condition: Brand new, never used
- Anastasia Beverly Hills Liquid Lipstick in Poet $10
- Condition: New, Swatched once
- Ofra Long Lasting Liquid Lipstick in Unzipped $5
- Condition: New, Swatched once
- Urban Decay Vice Liquid Lipstick in Trivial $10
- Condition: New, Swatched once
- Tarte Tarteist Lash Paint Deluxe $4
- Condition: New, opened once but never swatched
- Fenty Match Stix Matte Skinstick in Caramel $12
- Condition: New, Swatched once
- Hourglass Veil Translucent Setting Powder, Deluxe $12
- Condition: Brand new, never opened
- Charlotte Tilbury Eyeliner in Pillow Talk, Deluxe $16
- Smashbox Always On Gel Liner in Fishnet, Deluxe $14
- Danessa Myricks Mirrored Palette $4
- Condition: Brand new, never opened
- Can be free with a large enough purchase - it's heavy so mostly charging for shipping!
- Olio E Osso Balm in Currant $14
- Olio E Osso Balm in French Melon $14
- Anastasia Beverly Hills Glow Kit in Sugar $28
- Condition: New, each shade swatched once
- Fenty Beauty Match Stix in Suede $14
- Condition: New, swatched once
- Benefit Hoola Lite, Deluxe $4
- Condition: Like new, swatched 2-3x
- About Face Light Lock Lip Gloss in Payton $8
- Kaja Bento Trio in 04 Sparkling Rose $14
- Condition: New, each shade swatched once
- Ilia Fullest Volumizing Mascara (2x) $8
- Smashbox Be Legendary Liquid Metal in Petal Metal $6
- Condition: New, swatched once
- About Face Cheek Freak in Big O $14
- Condition: New, swatched once
- Dose of Colors x Nyma Tang Matte Liquid Lip in Like to See It $13
- Condition: New, never swatched
- Dose of Colors x Nyma Tang Lip Gloss in E-Jen $13
- Condition: New, never swatched
- Too Faced Melted Matte in Queen B $6
- Condition: New, swatched once
- Too Faced Natural Nudes in Nip Slip $12
- Condition: New, swatched once
- Origins Blooming Bold Lipstick in Tiger Lily $12
- Condition: New, swatched once
- Pat McGrath Skin Fetish Sublime Perfection Concealer in LM14 $20
- Condition: New, swatched once
- Bite Beauty Upswing Mascara, Deluxe $4
- Condition: Swatched a few times
- Freck OG The Original Freckle $18
- Condition: Brand new, never opened
- Rephr Modular Vanity System: Palettes Component C (2x) $8
- Rephr Modular Vanity System: Lips & Sticks Component B $8
>> K-Beauty, Drugstore, etc. << (additional 20% off of purchase of 5+ items) - PUR Midnight Masquerade Palette $4
- Condition: Like new, 4 eyeshadow shades swatched once
- Colourpop Sol Palette $7
- Condition: New, 1-2 shades swatched once
- Rom&nd See Through Melting Cheek in Melting Beige $9
- Condition: New, swatched once
- Naming Fluffy Powder Blush in Toast $9
- Condition: Like New, swatched once
- Colourpop Animal Crossing Blush in Flower Power $8
- Colourpop Animal Crossing Blush in Flower Tender $8
- The Beauty Crop Staycation Powder Bronzer in Tanneries, $2
- Condition: New, swatched once
- Note Luminous Silk Compact, 05 Desert Rose $8
- Bang Beauty Blush in Smoked Peach $3
- Condition: New, swatched 1-2x
- City Color Glow Duo $2
- Hikari Shimmer BronzeBlush $2
- Condition: Like new, swatched twice
- Estate Dew Me Baked Highlight in Pearl $2
- Condition: Brand new, never used
- Space Case Cosmetics Highlighter in Seen From Space $2
- Condition: Like new, swatched once
- Basie Beauty Bronzy AF Bronzer Palette in Snachural, Cinnamon, Bad and Bronzey $8
- Chella Divine Purpose Eyeshadow Palette $8
- INT Cosmetics Lip Oil $5
- BNIB, still shrink wrapped
- Coty Airspun Loose Face Powder in Translucent $4
- Condition: Like new, some powder dusted out 1-2x
- Bodyography Eye Pencil Duo (Brown, Black) $10
- Nyx Velvet Matte Lipstick in Soft Femme $3
- Aurora 24h Lively Lip Stain in Soft Pink $2
- Condition: Brand new, never used
- Billion Dollar Brows Universal Brow Pencil $2
- Condition: New, swatched once
- Olive & June "The Poppy" Universal Nail Polish Handle $10
- Condition: Brand new, never used
- Olive & June "The Poppy" Universal Nail Polish Handle in LE Pink + Stars Print $10
- Condition: Brand new, never used
- Ittse Van Ness Magnetic Eyeshadow Palette in Rose Gold $8
- Condition: New
- Includes a few miscellaneous single shadows for free if you want them!
- Elizabeth Mott Pop! Goes the Shadow in Mermaid Teal $2
- The Ordinary Squalane Cleanser $6
- Bang Beauty Chocolate Gel Eyeliner $5
- Condition: Brand new, never used
- Colourpop Creme Shadow in Prickly Poppy $4
- Condition: New, swatched once
- Colourpop Ultra Glossy Lip in Moon Child $4
- Condition: New, swatched once
- Nyx Born to Glow Liquid Illuminator $4
- Condition: New, swatched once
- Doucce Punk Volumizing Mascara $3
- Condition: New, never used
- Butter London Glazen Eye Gloss in Icing $8
- Condition: New, swatched once (looks messy in the pot, but that is how it arrived new)
- Nyx Matte Lipstick in MLS10 $4
- Condition: New, swatched once
- Sephora Cream Lip Stain Liquid Lipstick in Pink Tea, Deluxe $4
- Condition: New, swatched once
- Sephora Lipstories in Oui $6
- Condition: New, swatched once
- Sephora Lipstories in Spring Break $6
- Condition: New, swatched twice
Freebies with any purchase:
- Owl Lip Balm
- Condition: Like new, swatched once
- Ipsy Makeup Drawstring Bag
- Butter Pin
- Sephoria Lip-Shaped Ice Cube Molds
- Jason Wu Pouch & Stickers
- Danessa Myricks Yummy Skin Eye Mask
- Pat McGrath Mothership VIII Art Box
- Good condition, in case anyone collects these or is missing this one
- Pat McGrath Mothership X Art Box
- Good condition, in case anyone collects these or is missing this one
submitted by
featherdance to
makeupexchange [link] [comments]